Đây là bài thơ của Thiếu Tướng Đỗ Kế Giai, Chỉ Huy Trưởng/Tư Lệnh Biệt Động Quân - Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, đã cảm tác trong những ngày bị bọn cộng sản VN đày đọa trong lao tù khổ sai ở Bắc Việt vào năm 1984.
Bài thơ của ông mang hồn thơ bi hùng của một anh hùng sa cơ lỡ vận. Bài thơ như thấm sâu vào máu và ghi trong tim óc Ông về một giai đoạn bi ai nhất trong đời một con người.
Những năm cuối đời, mỗi khi có anh em chiến hữu hay lớp hậu duệ và hay bất cứ ai đến thăm và trò chuyện với Ông, trước khi về đều được ít nhất một lần Ông đọc bài thơ này cho nghe.
KHÚC CUỒNG CA
Hoàng hôn xuống khi nắng vừa lịm tắt
Đời đau thương khi tràn ngập màu tang
Bừng tỉnh giấc hãi hùng cơn ác mộng
Thành xây bao năm, phút chốc đống tro tàn!
Gươm sẵn có, không đoạn dứt-lòng day dứt
Súng đầy kho đành xếp giáp qui hàng
Môt triệu tinh binh tướng tá kiêu hùng
Thành trì vững quân nhiều không giữ được
Lỗi tại ai? Có phải vì thời cuộc?
Tại ý Trời hay ý của dân sinh?
Tại các tướng cầm đầu hay tại người chiến binh
Không tận tụy hy sinh vì Tổ Quốc
Thế giặc mạnh lan tràn theo chiến cuộc
Ta đau lòng vận nước quá lâm nguy
Chiến hay hòa? Giải pháp hay chạy đi?
Đều tan vỡ mộng lòng theo ảo ảnh
Giờ Việt Bắc thân tù giam ngục lạnh
Khổ lưu đày cô quạnh núi rừng hoang
Nhớ nhung như hổ nhớ núi non ngàn
Sầu uất khí hùm thiêng đành bó gối
Cơn bão tố đại bàng mang cánh gãy
Sống ê chề nhục nhã lũ người khinh
Nhớ trời xanh bay vượt mấy tầng không
Nhớ biển cả thuở lượn vòng đây đó
Giờ biệt giam hổ nằm trong ủ rũ
Đói dày vò nhục nhã lũ người khinh
Nỗi khốn chế miếng ăn tồi lấp lửng
Án tử hình đâu phải án tù binh
Đường trần thế muôn ngàn tai nạn
Khốn khổ tù muôn vạn gian truân
Công danh như giấc mộng tàn
Nỗi sầu mất nước, nỗi tan tình nhà
Sống dở sống ta nào tha thiết
Tự sát mình thì thiệt người sau
Thân không dần đánh mà đau
Người không giết bỏ, giết sầu độc chưa?
Trăng lạnh mờ sương khuya
Hồn chơ vơ lạc lõng
Trăm mối sầu cô đọng
Trong thảm cảnh nhà giam
Chao ơi! Trời ơi! Dân Việt lầm than vì chủ nghĩa Lênin – Mác.
Nhiều người đã thác bởi cộng sản tà gian
Tiếng kêu hay tiếng khóc than
Tiếng rên thảm thiết muôn ngàn đau thương
Ai đem đày đọa ngục đường
Cho thêm đói rét, cho người hờn căm
Chao ơi! Thấy cửa đóng như sắt đè nặng ngực
Nghe tiếng cài then như búa bổ đầu rêm
Nghe tiếng khóa cửa như nhức nhói trong tim
Đầy tủi hận buổi vào buồng giam lại
Trong cửa sổ nhìn ra ngoài
Lũ công an qua lại
Trong song sắt nhìn ra ngoài
Bầu trời xanh hẹp lại
Ngục tối mấy ngàn đêm rồi
Khổ trông được các vì sao
Nghe như dẫm tim mình
Làm hồn ta tê tái
………..
Ý thức hệ miền Nam kiếp nạn
Bao năm cố quốc dạ nào quên
Không xoay thế cuộc, anh hùng lụy
Hào kiệt ngục trung, nợ nước đền
Anh hùng mưu sự chẳng nên
Cúi xuống thẹn đất ngước lên thẹn trời
Mài gươm rồi để hận đời
Chôn vùi thế hệ lụy người tù chung
Van thế nhân, xin đừng trách nữa!
Lỗi lầm này hãy sửa sai chung
Đem xương máu học bài đắt giá
Chi đem thành bại luận anh hùng…
Thiếu Tướng Ðỗ Kế Giai (1929-2016)
Bại binh chi tướng, bất khả ngôn dũng
Vong quốc chi đại phu, bất khả ngôn trí
(Tướng bại trận không thể nói mạnh
Quan mất nước, không thể nói hay)
.
No comments:
Post a Comment