Tuesday, December 31, 2024

THÁNG CHẠP BUỒN - Tô Thùy Yên


Nhà thơ: Tô Thùy Yên

(Photo by Nguyễn Bá Khanh)

 .

THÁNG CHẠP BUỒN


Tết này con vẫn chưa về được,

Chân mỏi còn lê nặng kiếp tù

Con nghĩ mà đau muôn nỗi nhớ

Tám năm bàng bạc những thiên thu...

Tám năm những tưởng là vô tận

Rồi cũng qua như tiếng rụng rời...

Thương nhớ nghe chừng sông biển cạn,

Nghe chừng gãy những cánh chim bay.

Con đi đã mấy miền Nam Bắc

Ðâu cũng là đau đớn giống nòi

Con khóc hồn tan thành nước mắt,

Lâu rồi trời đất hết ban mai.

Tuổi con đã quá thời nghi hoặc

Sao vẫn như người đi giữa đêm.

Tám năm áo rách bao nhiêu lượt

Con vá chồng lên những nỗi niềm.

Căn nhà đã có thời gian ngụ

Bụi mọt rơi và ngọn gió qua...

Thăm thẳm nghìn đêm chong mắt đợi,

Ai trầm luân đó đã về chưa?

Con nhớ khu vườn sâu bóng lạnh

Mỗi cây làm chứng một thâm tình.

Quây quần bên mẹ cha buồn bã

Như một phần con đứng lặng thinh.

Tám năm con thức ngàn đêm trắng,

Mơ sáng ngày mai đời đổi thay,

Con nắm tay mình trong bóng tối,

Hiểu rằng sống được đã là may.

Tám năm con giấu trong tâm tưởng

Thanh kiếm giang hồ tuổi thiếu niên

Mà đợi ngày mai trời trở giấc

Ðem thân làm trận lốc kinh thiên.

Tết này con vẫn chưa về được

Sông núi còn ngăn những tấm lòng,

Nên đành lấy nhớ thương mừng tuổi

Cha mẹ già như trúc trổ bông.

 

Tết này anh vẫn chưa về được,

Chắc hẳn em buồn như cỏ thu,

Ngọn gió mùa xưa hiu hắt thổi

Dòng đời nghe lạnh những thờ ơ...

Tám năm hiu quạnh vang mòn mỏi

Những tiếng vang từ mỗi nhịp tim,

Những tiếng vang sâu từ cõi chết

Qua ngàn lớp cửa nặng nề im.

Con sông nước chảy đôi miền nhớ

Biền biệt trôi, ngày một một xa,

Còn gọi nhau qua từng giấc mộng

Bàng hoàng như một cánh chim sa.

Ngoài ấy mùa xuân có đến không?

Mùa Xuân hoa nở má em hồng,

Mùa Xuân áo mới như hy vọng

Nắng mật ngời lên ánh mắt trong.

Ở đây có lẽ xuân không đến.

Rừng núi chưa tan giấc não nề.

Thương nhớ tràn như cơn lũ máu

Lòng anh đã vỡ những con đê.

Lòng anh đau nỗi quê hương mất

Ðời bỏ đi chưa hả nhọc nhằn.

Có chết cũng thành ma vất vưởng

Ðêm về thương nhớ khóc quê hương.

Anh nhớ con đường em vẫn đi

Cỏ hoa bối rối gọi nhau về,

Thời gian có ngủ mê từ đó,

Nhan sắc bây giờ có ủ ê?

Anh nhớ bao điều tưởng đã quên

Tình xưa như nước chảy trăm miền,

Tình xưa như hạt cây khô rụng,

Từ những mùa xa lá phủ lên.

Anh nhớ làm sao mà chẳng nhớ

Căn nhà ấm tiếng nói thân thương,

Căn nhà như giấc chiêm bao biếc

Có ánh trăng và hương dạ lan.

Làm sao em chẳng buồn cho được

Tám độ mai rơi hết mộng vàng,

Mái tóc ủ thời con gái cũ

Bây giờ e cũng đã phai hương.

Tết này anh vẫn chưa về được

Lau sậy già thêm một tuổi xuân.

Còn nhớ những ai miền gió cát,

Bao giờ mới dứt được trầm luân.

 

Tết này cha vẫn chưa về được

Chắc hẳn con buồn cạn tuổi thơ,

Từ buổi cha đi, nhà tróc nóc

Tuổi thơ thôi cũng nhuốm bơ phờ.

Từ buổi cha đi đời lặng lẽ

Mắt nai héo đỏ nỗi mong chờ,

Mỗi lần có khách đi qua ngõ

Con bỏ vui đùa đứng ngẩn ngơ.

Con sáo trong lòng con đã chết

Bé ơi sao bé mãi đi tìm,

Con kêu lạc giọng sáo... ơi... sáo

Rồi khóc trong chiều muộn nhá nhem.

Tám năm mưa gió qua rền rĩ

Chim nhỏ không còn vui líu lo,

Ngơ ngác tuổi thơ, người lớn sớm

Nhìn đâu cũng chỉ thấy bơ vơ.

Ðã tám năm rồi con bỏ học

Cuộc đời như một bát cơm thiu,

Mỗi lần có phải qua trường cũ

Con bước nhanh vì sợ bạn kêu.

Lần hồi rau cháo mẹ nuôi con

Con lớn lên theo vạn nỗi buồn.

Mơ ước ngày sau làm tráng sĩ,

Mang gươm vào những chốn đau thương.

Ngày sau con dựng ngôi nhà lớn,

Trồng lại tình thương dọc nẻo đời,

Tạc lại con người khôi việt đẹp,

Làm nên thế giới mới tinh khôi.

Cha thương con biết bao mà kể

Ôi mắt nhung reo ánh nỗi niềm,

Mái tóc tơ hồng hương nắng hạ,

Tuổi thơ mùi sách mới lâng lâng.

Xa con cha thấy buồn vô hạn

Như mất thêm lần nữa tuổi thơ,

Cha tiếc không cùng con sống lại

Ngày vui cha vẫn giấu trong mơ.

Tết này cha vẫn chưa về được

Ðành hẹn cùng con Tết khác thôi,

Con nhớ để dành cây pháo cũ

Ðể dành một chút tuổi thơ vui.

 

Tô Thùy Yên

 


No comments:

Post a Comment