Sunday, September 5, 2021

. Nhân ngày tử trận của một Thám sát viên biệt danh là Năm Gà Mổ.

 

Nguyễn Trọng Hoàn

(Khóa 21 Võ bị Quốc gia VN )

Giữa năm 1972, Tiểu đoàn 2/46 thuộc SĐ/25 được trực thăng vận xuống Đông Nam Kompong Pékang , Tiểu đoàn tôi được 2 Tiểu đoàn BĐQ hành quân ở phía Bắc Pékang để yểm trợ an ninh phía Bắc. Tiểu đoàn tiến về Kompong TréSan với một hồi chánh viên cao cấp của VC dẫn lối. Sau hơn 2 ngày đụng độ với bộ đội trú phòng. Chúng tôi chiếm được căn cứ hậu cần vĩ đại này.Trên đường rút quân về biên giới Tây Ninh, đơn vị tôi lại chạm địch. Khi hay tin tôi bị thương, Tướng Tư Lệnh Lê Văn Tư đã sà ngay xuống, bốc tôi chở thẳng về Bệnh viện Cộng Hoà. . .

Tôi trị thương ở đấy chưa đầy 1 tháng.

Trưa hôm ấy đang nằm mơ mơ màng màng bỗng có tiếng lay gọi:

- Thiếu tá, có Đại tá Trung đoàn trưởng tới thăm ông này.

Tôi mở mắt nheo nheo nhìn dáng người to lớn cũa Đại tá Châu V. Liêm:

- Chào Đại tá, sao ông đến thăm tôi lại nai nịt cung tên như thế này?

Đại tá Liêm cười (Cái cười của người hay uống rượu hình như khác với những người bình thường thì phải)- Mình vừa về Quân đoàn III họp, ghé thăm " toa" một chút, bây giờ phải về Trảng lớn.

- Ông Tướng Minh chỉ đích danh Tiểu đoàn cậu lên tăng phái cho SĐ/18 để giải toả Quốc lộ 13. Tiểu đoàn cậu thì được nhưng thằng Bửu thì hơi yếu. . .

Tôi nhắm mắt lại, thì ra bố này chẳng tử tế gì, chẳng phải đi uỷ lạo gì mình cả, mà lại muốn "cân hồ" gì mình đây. . . Thấy tôi vẫn nhắm mắt, ông Đại tá có giọng chán chường:

- Thôi " toa" nằm nghỉ đi, " moa" phải về gấp để chuẩn bị cho " nó" lên đường. . .

Tôi mới nghe đài BBC tường thuật về trận chiến An Lộc, Cộng quân thất bại trong việc chiếm thành phố này nên chúng xua một trung đoàn tinh nhuệ kéo thọc xuống phía Nam. Đóng chốt một tuyến dài Quốc lộ, từ Tân Khai chạy dài xuộng tận Suối Tầu Ô. . .

Tiểu đoàn tôi sẽ làm nhiệm vụ khó khăn ấy sao? Bửu gan dạ, lanh trí nhưng không mấy quả quyết, từ khi Hà bỏ anh đi lấy chồng, anh thường say nhiều hơn tỉnh, rồi TĐ tôi, những người lính của tôi sẽ ra sao?

Rồi tính hiếu thắng của tuổi trẻ thôi thúc:

- Đại tá chờ tôi, tôi phải về mới được!

Chiếc Jeep chở tôi chạy theo xe của Đại tá Liêm lao vun vút về căn cứ Trảng Lớn. Đến những ổ gà, tài xế cho xe chạy rất chậm, anh biết vết thương nơi mắt của tôi còn đang chẩy máu. . .

Xe vào doanh trại Tiểu đoàn, đúng vào lúc Bửu đang cho tập họp cả Tiểu đoàn lại, để cho từng đại đội kiểm tra quân trang, quân dụng của binh sĩ mình trước khi hành quân.

Thấy tôi bước xuống xe, tất cả Tiểu đoàn đều đứng bật dậy, cái đau trong con mắt bị thương như nhẹ bỗng bởi những tiếng reo mừng, la ó đang vượt ra khỏi quân kỷ thường nhật. . .

Bửu có lẽ mừng hơn cả, anh dẫn tôi đi đến từng Đại đội. . .

Đến Toán Thám báo Tiểu Đoàn, tôi thấy Đại uý Ẩn, Trưởng ban 2 mặt phừng phừng, quát:

- Nhẩy cho cao vào, hai tay đưa súng thẳng lên khỏi đầu xem nào, cứ chứng nào tật ấy lần nào cũng trễ phép.

Thấy tôi đến, Ẩn đứng nghiêm, chào. Tôi nhận ra người bị phạt là Hạ Sĩ Năm, đồng đội gọi anh ta là Năm Gà Mổ, có lẽ vì cái mặt rỗ như tổ ong bầu của anh. Năm theo tôi mấy năm ở bên Đại đội Trinh sát 46, khi tôi thôi làm Đại đội trưởng để sang Tiểu đoàn 2, anh ta đào ngủ, rồi không biết sao, Năm Gà Mổ lại trở về, đến Ban 1 Trung đoàn trình diện rồi cứ nằng nặc xin về Tiểu đoàn tôi. . .

Tôi tiến đến bên Năm, thấy tôi, đôi mắt anh sáng lên rồi tiếp tục bịm môi nhẩy những bước phạt nặng nhọc.

Tôi vừa với tay cầm lấy khẩu M16 của Năm, vừa nói với Ẩn:

- Đại uý tha cho cậu ta, chút nữa cho cậu ta lên Bộ chỉ huy Tiểu đoàn trình diện tôi. . .

Năm Gà Mổ mồ hôi nhễ nhãi bước vào, anh vừa chào tôi xong thì oà lên khóc:

- Thiếu tá ơi, con vợ tôi nó bỏ nhà theo thằng Jack rồi.

Tôi như không tin vào tai mình: Jack Stephens! thằng Trung Uý Mỹ trai lơ làm cố vấn cho Đại đội Trinh sát, (hồi năm 1968, các Đại đội Trinh sát đều có một toán cố vấn 3 người). Sau những lần hành quân Jack thường mặc bộ bà ba đen, (Loại của Cán bộ XDNT) la cà xuống khu gia binh của đại đội nhậu nhẹt, đùa giỡn với cả vợ con lính. Chắc từ đấy nó đã gặp vợ của Năm. (Cô " em gái hậu phương" có chiếc răng khểnh, tình địch của nhiều bà trong trại, là nguồn cội của những cơn ghen bốc lửa của Năm Gà Mổ) Nhưng, nó đã về nước cách đây mấy năm rồi mà. . .

- Ông Thiếu tá ơi, Tôi được phép 4 ngày thì mất 3 ngày tìm đôi gian phu dâm phụ này để thanh toán, nhưng chẳng kiếm ra. . . Còn 1 ngày tôi phải đem sắp nhỏ về Vĩnh Long nhờ nội nuôi giùm. Tôi đã trễ mất gần 24 giờ phép, nói sao ông Ẩn cũng không nghe, phạt tôi nữa chứ. . .

Tôi biết Năm không nói dối. Tôi gọi Đại uý Tạc:

- Ông làm cho chú này một cái giấy phép thường niên

Tôi quay sang phía Năm Gà Mổ:

- Cho chú mày về, để lo cho mấy nhỏ, khi hết phép lên thẳng Lai Khê, thôi đi đi, tôi sẽ báo cho Đại uý Ẩn sau. . .Chợt nhớ ra tính tình nống nẩy và thô bạo của Năm tôi vỗ vai phủ dụ:

- Về lo cho mấy nhỏ thôi nhé, không được kiếm vợ gây sự nghe chưa, người ta đã hai lòng. 

Tiểu đoàn tôi đến thế chỗ cho một TĐ BĐQ. Tôi nhận ra ngay viên Trung tá Tiểu đoàn trưởng .Tôi giơ ta chào:

- Chào Niên trưởng.

Giọng đàn anh, cười vang:

- Cậu khoá 21 phải không, mình gặp nhau ở Kăm Phu Chia nhiều lần rồi mà. Lần này găng đấy nhe!

Anh kéo tôi về phía một gò mối:

- Bây giờ như thế này, vùng bên trái, từ Quốc lộ 13 ra phía đường rầy xe lửa là khu vực trách nhiệm của cậu, bên phải đường là 1 Chiến đoàn của " thằng" 18, phía địch trước mặt là Suối Tầu Ô. Đấy, Lệnh trên là phải chiếm bằng được cây cầu ấy. . .nhưng, Cả tháng trời rồi mà 2 cánh quân bên này và bên kia đường vẫn ì ạch chưa lên được 200 mét! . (Anh giơ tay xem đồng hồ) Lát nữa, cậu sẽ gặp ông Tướng " Đù Mẹ" bay thật cao ở trên trời. . .

Tôi biết anh nói đến Tướng Lê Minh Đảo, tôi nói ngay:

- Tôi có dự thuyết trình ở Lai Khê rồi. . .

Tôi vừa nói chưa dứt câu thì một trận mưa pháo ào ập tới, có cả tiếng súng nhỏ từ trong mé rừng bên trái

Anh Thuý (tên của viên Trung tá Tiểu Đoàn trưởng) hét trong máy:

- Gọi cho " Thằng" Lai Khê và Chơn Thành phản pháo ngay, chỉ rút khi có đơn vị bạn đến thay mà thôi. . .

Anh kéo tôi xuống một hố bom:

- Bây giờ như thế này, cậu cho từng đại đội lên Chơn Thành, xuống xe, vào vị trí thay cho đại đội của tớ, lính của tớ sẽ ra những xe chở quân của cậu, chậy về Lai Khê, ở đây sẽ có đoàn xe của Quân Vận 4 chở bọn tớ về miền Tây. . .Cứ thế lần lượt.

Cuộc đổi quân diễn ra trong khoảng gần 1 tiếng. Khi còn một đại đội chót đang vào vị trí. Đạn pháo và súng nhỏ của địch lại như mưa rào đổ xuống. . .

Bỗng tôi nghe thấy chú hiệu thính viên hỏi lớn:

- Sao! Thẩm quyền mày bị thương rồi à, Sao. . .Sao. .

Tôi hỏi nhanh: Thẩm quyền nào vậy?

Anh hiệu thính viên:

- Đại uý Ẩn bị thương, 3 "thằng nhỏ" của ổng " hai lần tư tưởng" rồi.

Tôi đứng bật dậy, bắt tay Trung tá Thuý:

- Niên trưởng đi bình an, anh em còn sống còn gặp.

Tôi nhẩy xuống giao thông hào đi nhanh về lô cốt nơi có Bộ chỉ huy Tiểu đoàn. Đến một khúc quanh chiến hào. Tôi đứng lại khi thấy toán y tá đang khiêng ba cái băng ca đi ngược chiều. . .Tôi mở từng cái nón poncho che mặt. Đến cái thứ ba. Tôi như bị điện giật: Thằng Năm Gà Mổ, cái mặt đầy những nốt rỗ, vỡ toang, đẫm máu. . .

Ẩn băng ở cổ, băng ổ tay, khập khễnh đi sau. Tôi hét to :

- Tôi đã cho nó đi phép rồi, sao ông lại bắt nó đi hành quân thế này, ông sẽ bị phạt vì tội bất tuân thượng lệnh.

Đại Uý Ẩn nói như khóc:

- Thiếu tá ơi, Nó cầm giấy phép rồi gấp lại bỏ vào túi, rồi khóc oà lên, Nó còn nói: " Người ta" đã thương mình thì mình phải xử đẹp mới được, vả lại lúc này mà đi phép thì làm sao gọi là Năm Gà Mổ. . .

Tôi cúi xuống, lần mở túi áo trận, tờ giấy phép đẫm máu, nhoè nhoẹt.

Hình như chỉ còn 2 con mắt của Năm là còn nguyên vẹn chờ để chờ cho tôi vuốt . .. .

Tôi nghĩ ngay đến 2 đứa bé sinh năm một, lít chít tội nghiệp.Mắt bị thương của tôi thấy nhưng nhức, mắt kia ướt lạnh.

Tôi không nhớ rõ nhưng có lẽ đó là ngày ... tháng 4 . . . Rừng lá bên trái chạy tận đến cầu Tầu Ô, nơi hoả pháo của Cộng quân bắn về phía chúng tôi, đã trơ trụi lá, phần vì bom đạn, phần vì tiết trời đang hiu hắt vào Thu. . .

Năm 1996 tôi qua Mỹ trong chuyến tầu gần chót của diện H.O , khi tôi và gia đình lên hội IRS để làm những thủ tục hành chánh, . Căn phòng đợi ngập người mới đến Mỹ.

Bỗng cánh cửa phòng chính như muốn bật tung, một người con gái cầm tập hồ sơ chạy ra, giọng cô thảng thốt:

- Thưa, chú nào là Nguyễn Trọng Hoàn ạ !

Tôi ngạc nhiên đứng dậy, gật đầu

- Trước kia có phải chú ở SĐ 25 không?

Tôi lại gật. . .

Người con gái chạy vội đến chỗ tôi, cô ôm lấy tôi, ôm lấy vợ con tôi vừa khóc vừa nói:

- Chú Hoàn ơi , cháu là con của Huỳnh Văn Năm, SĐ 25 đây này, đúng là chú rồi, gia đình cháu qua Mỹ do dượng Stephens bão lãnh, mẹ cháu vẫn thường nhắc về chú. .

Cô gái nói xong quay phắt vào:

- Để cháu gọi điện thoại báo ngay cho mẹ cháu mừng. . .

Tôi lấy tay giụi mắt rồi bước ra phía cửa sổ, khuôn cửa kính to rộng nhìn ra một con đường hẹp, những đám sương mù quấn quýt bên 2 hàng cây phong, lá đỏ rưng rưng.

Nguyễn Trọng Hoàn

.

No comments:

Post a Comment