Tại sao thơ tôi
Cứ mãi viết về người lính
Chiến sĩ Cộng Hoà đầy tình ý thiết tha?
Vì tôi không quên
Ngày nao đoàn hùng binh hào hoa
Nhưng gan dạ, một lòng vì "Tổ Quốc"
Ánh quang "Danh Dự" trên vai anh khoác
Nặng lòng mang "Trách Nhiệm" với non sông
Chiến đấu gian nguy luôn lập những chiến công
Hào hùng, chiến thắng quyết dâng cho sông núi
Bao chiến sĩ can trường ngẩng đầu cao, không cúi
Giữ mảnh giang san hoa gấm của Tiền Nhân
Không màng tử sinh, coi nhẹ cõi hồng trần
Cộng Hòa Việt Nam sinh ra những anh hùng dân tộc
Làm sao quên được ngày xưa hậu phương đầy hoa lộc
Các anh trải máu xương làm thành quách an bình
Chống giặc cộng cùng da vàng, máu đỏ giòng Việt anh linh
Nhưng chúng đã trở thành bọn cộng sản vong nô mãi quốc!
Các anh chiến sĩ giờ đây chưa một lần giải ngũ
Vẫn muôn phương
Vạn cách quang phục Quê hương
Ngày nao chúng tôi em gái hậu phương
Các anh là người hùng
đem tấm thân lao vào lửa đạn
Chiến đấu, bảo vệ can trường
tình thương Quê hương vô hạn
Chúng tôi yêu mến các anh là những người anh
Là người yêu, là những bạn bè sát cánh
Tất cả chiến sĩ cả một đời trung chánh
Vì thế đừng hỏi tôi
Tại sao thương yêu vô cùng
những chiến sĩ hùng anh?
Bằng một chân tình tuyệt đối!
Xin được trả lời:
Tình nghĩa Quân - Dân sẽ chứng tỏ đến miên trường...
Thiên Kim
No comments:
Post a Comment