ĐI QUA ĐỒI VĨNH BIỆT
Chiều đi ngang chân đồi vĩnh biệt
Sương rừng treo mờ mịt lối qua
Thằng chết rồi như đứng ngó ta
Đang khập khểnh bước về phía trại
Đồi vĩnh biệt hàng bia xiêu vẹo
Bóng thời gian phủ xuống mộ người
Gió Trường Sơn như tiếng ma hời
Đau đớn thổi ru đời tù tội
Mưa xói mòn đá rơi, cát chảy
Phơi áo quan cũ mục ven sườn
Cái chết trong tù đã thảm thương
Vùi trong đất, đất không thèm chứa
Đồi vĩnh biệt mùa đông gió rét
Lạnh căm căm dưới bóng rừng già
Đám dây leo trải thảm từ xa
Nuốt dần di vết người quá cố
Nhớ hôm đi phát cỏ bên rừng
Trong lau sậy còn bia Lương-Thiện
Áo quan rã, xương còn dăm miếng
Gom chưa đầy một vốc trên tay
Võ Văn Thắng mới chết nằm đây
Bia đã gãy ngả nghiêng dưới hố
Bạn bè ta chiến chinh mấy độ
Giờ chết đau, ôi! một kiếp tù
Chiều đi ngang qua đồi vĩnh biệt
Ngơ ngác nhìn quanh chọn chỗ nằm
Mai đây lỡ ta chết âm thầm
Chắc cỏ dại xanh thêm chút nữa
Chín năm tù có gì dám hứa
Chết như vầy quả xót đời ta
Một màu cờ đợi chín năm qua
Chưa thấy lại trước giờ nhắm mắt
Nguyễn Thanh Khiết
.
No comments:
Post a Comment