(Tướng Hiếu, Tư Lệnh Phó Quân Đoàn 3/Hành Quân,
là nhân vật chính đứng trong hậu trường sân khấu thiết kế và thi hành trận đánh
này. Nguyễn Văn Tín)
Năm
tiền đồn của
QLVNCH trong tỉnh lỵ Phước Long quan
trọng vì chúng nằm chấn ngang trục tiếp tế Đông-Tây và Nam-Bắc của Cộng quân
trong vùng Sài-Gòn. Trong khi là một chướng ngại vật đối với Cộng quân, vị trí
của năm tiền đồn này lại cách xa hẳn tuyến phòng thủ chính của QLVNCH trong Khu
Chiến Thuật 3. Các lực lượng bộ binh và các đơn vị đặc biệt của Cộng quân, tỉ
như bộ chỉ huy Chiến Xa M-26, giáp mặt vị trí của QLVNCH từ ba mặt. Các lực
lượng trú phòng của VNCH chỉ liên lạc được với bên ngoài qua Quốc Lộ 14 về phía
Nam và với phi trường lớn đủ cho phi cơ vận tải C-130 đáp xuống nằm trong thị
trấn của tỉnh Phước Bình (còn gọi là
Sông Bé hay tỉnh Phước Long), gần ngay trung tâm tỉnh lỵ và cách xa thủ đô
gần 110 cây số về hướng Đông Bắc. Các lực lượng tuyến đầu này của chính phủ dự
trữ số lượng đạn dược đủ cho một tuần lễ giao tranh mạnh trước khi cần được
tiếp tế.
Một
tuần trước khi tấn công Phước Long,
Tướng Việt Cộng Trà đánh vào mạn Tây
Tây Ninh để dụ lực lượng trừ bị của QLVNCH ra xa khỏi mặt trận chính. Động tác
này đáp đúng sự trông chờ của phía QLVNCH và đặt trọng tâm xa khỏi cạnh sườn
phía Đông.
Ngày
13 tháng 12
(ngày tiên đoán bởi viên phụ tá của Tướng Trà), đơn vị B-2 của Sư Đoàn 7 VC và Sư Đoàn 3 tân lập VC đánh và tấn
chiếm Bố Đức và Đức Phong vào ngày hôm sau. Đôn Luân, do một Tiểu Đoàn Địa
Phương Quân khoảng 350 quân lính trú phòng, sống sót sau vụ tấn công đầu tiên,
nhưng Quốc Lộ 14 phía trên thành phố bị Cộng quân khóa lại. Lực lượng QLVNCH
tại Phước Bình mở một cuộc phản công hướng về Bố Đức, nhưng lại bị Cộng quân
đánh bọc hậu tấn chiếm căn cứ hỏa lực Bunard mất luôn bốn khẩu đại bác
howitzers 105 ly. Không Lực VNCH bắt đầu bay lên thay thế cho đại bác và chuyên
chở thường dân ra khỏi vùng giao tranh, nhưng hỏa lực phi pháo địch quân phá
hủy một C-130 và làm hư hại chiếc thứ hai, và đóng khóa phi trường tại Phước
Bình.
Vào
khoảng 22 tháng 12, số đồn quân còn
lại của phía QLVNCH bị cắt đứt liên lạc.
Tại
Biên Hòa Trung Tướng Dư Quốc Đống,
mới về nắm Tư Lệnh Quân Đoàn 3 cân
nhắc giữa các trận đánh tại Tây Ninh ở phía Tây và các trận đánh tại Phước Long
ở phía Đông Bắc. Với các đơn vị chủ lực bị kềm giữ tại các vị trí phòng thủ, và
với các Sư Đoàn Dù và Thủy Quân Lục Chiến, các đơn vị trừ bị chiến lược, vẫn
còn nằm ngoài Vùng 1, Tướng Đống chỉ có trong tay một vài tiểu đoàn tiếp lực,
Tướng Đống quyết định giữ các tiểu đoàn này để bảo vệ Tây Ninh quan trọng hơn
vì Tây Ninh là cái mốc phòng thủ của Sài-Gòn. Tướng Đống chỉ phái một tiểu đoàn
tiếp ứng Phước Bình, một lực lượng bé nhỏ hơn ước đoán của Tướng Trà.
Tuy
nhiên, lỗi để mất Phước Long không phải ở tại Tướng Đống. Với các đơn vị trừ bị
của Quân Đoàn 3 vơi cạn, Tướng Đống dồn ép Tướng Đặng Văn Quang, phụ tá an ninh
của Tổng Thống Thiệu và nhấn mạnh là muốn
cứu vãn Phước Long cần rút về ít ra một phần của Sư Đoàn Dù hiện đang nằm ở mặt
tuyến Bắc Đà Nẵng.
Thiệu
chắc phải phân vân lắm khi lấy quyết định. Tất cả những yếu điểm về mặt chiến
thuật và tiếp vận của QLVNCH rốt cuộc bắt kịp với chính sách không rút lui của
ông. Hoặc là hoán chuyển một số đơn vị dàn mỏng về Phước Long để rồi mở ngỏ địa
điểm quân sự ở một nơi nào khác, hoặc để mặc tỉnh Phước Long thất thủ để rồi
phương hại tới thế chính trị của mình. Trong trường hợp này, Thiệu lựa chọn
tình thế suy yếu quân sự quanh Sài-Gòn. Đơn vị Biệt Cách Dù duy nhất trừ bị nằm
tại Bộ Tổng Tham Mưu án ngữ tại chỗ và Sư Đoàn Dù nằm bất động ngoài Quân Đoàn
1. Theo lời của Đại Tá William Le Gro, sĩ quan trưởng Tình Báo Hoa Kỳ tại Nam
Việt Nam, Thiệu đã xóa bỏ Phước Long khi
tuyên bố rằng "Không có Dù và không chuyển Dù về kịp cho dù có muốn đi
nữa."
Nút
thòng lọng quanh Phước Bình thắt chặt thêm tí khi Cộng quân đem chiến xa vào và
bắn hơn ngàn quả đại bác vào ngày 26 tháng 12 mới khuất phục nổi Đôn Luân cứng
đầu. Vào cuối ngày đó chỉ có đồn quân ở Phước Bình là còn tồn tại. Khi chiến
dịch bước sang đoạn cuối, cả hai bên đều quyết định tăng cường độ vào ngày 5
tháng Giêng. Bộ Tổng Tham Mưu siêu lòng phái hai Đại Đội Biệt
Cách Dù thuộc Nhóm Biệt Cách Dù 81 vào tham chiến.
Khoảng
250 lính Biệt Cách Dù, chuyên môn về hành quân cảm tử, sáng sớm ngày hôm đó
được trực thăng vận vào thành phố tiếp tay với các đơn vị sống sót. Nhưng bên
phòng tuyến đối diện, Lê Duẫn và Bộ
Đầu Não Bắc Việt cho phép Tướng Trà tung
vào thêm chiến xa T-54 và các dàn đại pháo dã chiến 130 ly.
Các
chiến xa do Nga chế tạo được trang bị với một loại khiên hóa giải đạn chống
chiến xa. Một quân nhân sống sót mô tả hiện tượng: "Các chiến xa địch có
cái gì mới và kỳ lạ. Các hỏa tiễn M-72 của ta không tài nào đánh gục tụi nó
được. Chúng tôi bắn trúng chúng, chúng dừng lại một chập rồi lại lù lù tiến
tới." Một chiến binh QLVNCH khác, Thiếu Tá Lê Tấn Đại, quan sát quân lính
của ông, mặc dù tỉ lệ lực lượng địch đông gấp 4 lần, leo lên phía sau pháo tháp
chiến xa để tìm cách ném lựu đạn vào trong nắp chiến xa.
Quân
phòng thủ Phước Bình phá hủy ít nhất mười sáu chiến xa, nhưng chiến xa khác
tiếp tục xuất hiện tấn công vào thành phố. Đến nửa đêm, khi mà tất cả quân cụ
hạng nặng và hệ thống truyền tin bị đại bác địch phá hủy và đang khi bị hỏa lực
trực diện của các chiến xa địch uy hiếp, khoảng một vài trăm lính Biệt Cách Dù
và Địa Phương Quân còn sống sót từ bỏ vị trí phòng thủ lẻn vào trong rừng. Rốt cuộc 850 trong số 5.400 quân lính đủ
loại phòng thủ Phước Long về tới hậu cứ.
Source:
.
No comments:
Post a Comment