Trước tiên xin cám ơn hai
anh Phạm Thắng Vũ và Dương Hòa Đức, bởi nhờ hai anh mà tui mới có trong
tay những tư liệu quý giá náy. Lần lượt sau đây là bài của các anh.
Sự Cố Tại Nơi Trao Trả Tù Binh
Bên Phe Việt Cộng Và Người Tìm Tự Do Cuối Cuộc Chiến.
Phạm
Thắng Vũ
Sự cố! Một danh từ mà phe Việt
Cộng mang vào thủ đô Sài Gòn của chính quyền miền Nam VNCH ngay sau buổi trưa
ngày 30-4-1975. Sự cố, nguyên là từ Hán Việt chỉ một việc vừa xảy ra (Chữ Sự
thuộc bộ Quyết, chữ Cố thuộc bộ Phác) nhưng hầu như được hiểu là điều bất thường
và không hay xảy ra trong một quá trình hoạt động nào đó: Máy có sự cố, có sự cố
trên đường đi… (Đại Từ điển tiếng Việt, trang 1408). Ít người thuộc phía miền
Nam VNCH biết đến danh từ này ngoại trừ những ai đã từng có thời gian làm việc,
sống gần với phe Việt Cộng như trong các phiên họp, tù giam ở các nhà lao, nhà
máy, khu vực doanh trại bộ đội…
Bài viết này, tác giả viết về
các sự cố xảy ra ở những buổi trao trả tù binh cho phe Việt Cộng trong thời kỳ
thi hành Hiệp Định Ba Lê 1973. Trước tiên, tác giả xin giải thích chữ Việt Cộng
dùng trong bài viết là để chỉ chung Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam (tức
Mặt Trận Giải Phóng và sau này họ cải danh là Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng
Hòa miền Nam Việt Nam (sau ngày 6-6-1969) nhưng ai cũng biết cả hai phe họ đều
là một và đều do chính quyền Hà Nội chỉ huy).
Ngoại trừ phần lớn tù binh quân
nhân Hoa Kỳ (hầu hết là phi công) được phe Việt Cộng trao trả tại sân bay Gia
Lâm ở Hà Nội (giam tập trung ở nhà lao Hỏa Lò sau vụ tập kích Sơn Tây ngày
20-11-1970) thì chỉ có một số rất ít tù binh quân nhân Hoa Kỳ và đồng minh như
Úc, Tân Tây Lan… được trao trả tự do tại Lộc Ninh. Về tù binh các bên người Việt
thuộc phía chính quyền miền Nam VNCH và Việt Cộng được Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát
và Giám Sát (việc thi hành Hiệp Định Ba Lê) ấn định sẽ được trao trả tại các địa
điểm như bờ sông Thạch Hãn (tỉnh Quảng Trị), Đức Phổ (tỉnh Quảng Ngãi), Bồng
Sơn (tỉnh Bình Định), Lộc Ninh, Minh Hòa (tỉnh Bình Long), Bình Thủy (tỉnh Cần
Thơ)…
Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát và
Giám Sát có tên là International Commission of Control and Supervision (gọi tắt
là ICCS) đã ấn định 4 đợt trao trả chính như sau:
Đợt 1 khởi sự từ 12 tháng 2 đến
26 tháng 2 năm 1973 và phía miền Nam VNCH trao trả cho phe Việt Cộng 7000 (bẩy
ngàn) tù binh (bao gồm cán binh trong các lực lượng võ trang cùng tù chính trị)
để nhận lại 1032 (một không ba hai) người (thuộc quân nhân, công chức, cán bộ)
và 163 tù binh quân nhân Hoa Kỳ và đồng minh.
Đợt 2 khởi sự từ ngày 8 cho đến
ngày 13 tháng 3, phía chính quyền miền Nam VNCH trao trả cho phe Việt Cộng là
5.596 (năm ngàn năm chín sáu) người để nhận lại 1.004 (một ngàn lẻ bốn) người
cùng 142 quân nhân Hoa Kỳ và đồng minh.
Đợt 3 khởi sự từ ngày 14 cho đến
ngày 19 tháng 3, phía chính quyền miền Nam VNCH trao trả cho phe Việt Cộng
7.294 (bẩy ngàn hai chín tư) người để nhận lại 1.214 (một ngàn hai một bốn) người
cùng 140 quân nhân Hoa Kỳ và đồng minh.
Đợt 4 khởi sự từ 23 đến tháng 4
năm 1973, phía chính quyền miền Nam VNCH trao trả cho phe Việt Cộng 6.619 (sáu
ngàn sáu một chín) người để nhận lại 2.178 (hai ngàn một bẩy tám) người cùng
149 quân nhân Hoa Kỳ và đồng minh.
Mỗi ngày trao trả thường có từ
8 đến 10 chuyến máy bay vận tải C 130 của phía chính quyền miền Nam VNCH chở tù
binh phe Việt Cộng đến tại nơi trao trả. Tù binh thuộc Cộng Sản Bắc Việt (các lực
lượng chánh qui xâm nhập) được trao trả tại Quảng Trị (bờ sông Thạch Hãn) và tù
binh thuộc Việt Cộng miền Nam (gồm tù chính trị, các lực lượng võ trang địa
phương…) được trao trả tại nhiều địa điểm ở miền Nam.
Ngoài ra, còn có các vụ trao trả
lẻ tẻ không đúng theo kế hoạch mà ICCS đã dự trù. Nơi trao trả tù binh người Việt
đầu tiên là tại Lộc Ninh thuộc tỉnh Bình Long. Ta biết Lộc Ninh (cấp quận)
nguyên là một vùng dân cư hẻo lánh nằm cạnh thung lũng sông Rừng Cấm của tỉnh
Bình Long, khi trận chiến Mùa Hè Đỏ Lửa (1972) xẩy ra thì Lộc Ninh lọt vào tay
Việt Cộng (vào ngày 7 tháng 4) và kể từ đây, Lộc Ninh trở thành thủ đô của cái
gọi là Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa miền Nam Việt Nam. Ở Lộc Ninh có một
phi trường nhỏ nằm giữa rừng cao su, cách quốc lộ 13 khoảng 1 km (thuộc quyền
kiểm soát của trung đoàn 9 Bộ Binh miền Nam VNCH trước đó) và đã trở thành nơi
để trao trả tù binh.
Các sự cố đã xẩy ra trong các
buổi trao trả mà đều do tù binh phe Việt Cộng gây ra. Trong ngày cuối của đợt
2, một tù binh Việt Cộng tên Nguyễn Văn Chẳng (nguyên là quân nhân thuộc Công
Trường 9) trong lúc chờ làm các thủ tục thì đột nhiên, anh ta xin được quay về
trại tù (Phú Quốc) thay vì sẽ đi sang phần đất thuộc phe Việt Cộng (các lều dã
chiến gần đó) để nhận tư trang mới. Sự chọn lựa của tù binh Nguyễn Văn Chẳng là
một bất ngờ, làm bối rối tất cả những nhân viên có nhiệm vụ tiến hành việc trao
trả-nhận lãnh người đang có mặt tại chỗ (bao gồm đại diện ICCS, phía miền Nam
VNCH cùng phe Việt Cộng). Khi được thông báo tin có tù binh xin ở lại (không về
với rừng sâu âm u cùng các đồng đội-đồng chí nữa) thì khá đông các tù binh Việt
Cộng khác (từ các lều bên phe Việt Cộng) liền xông đến và đả thương anh Nguyễn
Văn Chẳng liền. Các đại diện của ICCS cùng nhân viên phía miền Nam VNCH liền nhẩy
vào can thiệp, đám tù binh gây rối bị giải tán và bị buộc phải quay trở về chỗ
cũ (các lều dã chiến). Nguyễn Văn Chẳng được các đại diện của ICCS đưa gặp các
nhân viên phía chính quyền miền Nam VNCH để làm các thủ tục mới về trường hợp của
cá nhân anh (chuyển sang quy chế chiêu hồi) nhưng thật không ngờ, anh ta lại đổi
ý lần nữa và xin được trao trả về với đồng đội của mình. ICCS đành tiến hành tiếp
các thủ tục bàn giao anh ta cho phe Việt Cộng. Việc anh Nguyễn Văn Chẳng vừa
xong thì chỉ chốc lát sau, có một tù binh thứ hai (không rõ tên) xin được ở lại
phía chính quyền miền Nam VNCH. Khi được thông báo, các đại diện của ICCS đã vội
cách ly anh nầy đến một chỗ khá xa các lều dã chiến của phe Việt Cộng (có lẽ họ
rút kinh nghiệm từ chuyện đả thương vừa rồi). Khi các thủ tục cho việc xin ở lại
này đã xong, đại diện của ICCS đã hộ tống người thứ hai này ra đến tận máy bay
trong chuyến quay về lại phi trường Biên Hòa.
trước sự chứng kiến của các đại diện ICCS và UBLHQS.
Biên bản của Ủy Hội Quốc Tế
ICCS về vụ tìm tự do của tù binh Việt Cộng Nguyễn Văn Chẳng trong ngày
13-3-1973.
Tù binh Việt Cộng thứ hai được
đại diện ICCS hộ tống đến máy bay C 130
để về lại phi trường Biên Hòa.
Biên bản của Ủy Hội Quốc Tế
ICCS về tù binh Việt Cộng thứ hai này (không thấy ghi tên) cũng trong ngày
13-3-1973.
ICCS là tên gọi tắt của International
Commission of Control and Supervision mà được dịch là Ủy Ban Quốc Tế Kiểm Soát
và Giám Sát (việc thì hành Hiệp Định Ba Lê 1973) nguyên khởi đầu có 4 quốc gia
thành viên là Indonesia, Canada, Ba Lan và Hung Gia Lợi. Cuối tháng 7-1973 thì
Canada từ bỏ nhiệm vụ và ra khỏi tổ chức ICCS (lý do là một thành viên người
Canada bị phe Việt Cộng bắt giam và hăm dọa vô lý do) để liền sau đó, ghế trống
này được thế bằng quốc gia Iran (tháng 1-1974) cho đến khi tàn cuộc chiến.
Trong cuộc chiến tại Ban Mê Thuột (bắt đầu từ ngày 10-3-1975) phe Việt Cộng còn
công khai bắt giữ 2 đại diện ICCS của Indonesia và Iran (cấp đại úy) và chỉ
trao trả họ về nước sau khi đã chiếm được toàn miền Nam VNCH. Những phương tiện
đi lại của ICCS (máy bay, xe cộ, tàu thuyền…) đều được sơn 4 vạch mầu da cam để
tránh ngộ nhận có thể bị tác xạ. Thực tế đã có các vụ tác xạ vào phi cơ trực
thăng UH (do phe Việt Cộng gây ra) nhưng được bào chữa là do phi công bay lạc
nên phía Việt Cộng hiểu lầm là phía miền Nam VNCH cố tình sơn 4 vạch để bay
đánh phá vùng cách mạng. ICCS không hoạt động từ đầu năm 1975 (vì sự vi phạm trắng
trợn của phe Việt Cộng khi công khai tiến chiếm tỉnh Phước Long trong ngày
6-1-1975) cho đến khi tự động chấm dứt nhiệm vụ trong ngày 30-4-1975.
Mỗi buổi trao trả đều có mặt đại
diện của ICCS và 4 bên gồm Mỹ, miền Nam VNCH, Việt Cộng miền Nam và Cộng Sản Bắc
Việt (gọi là Ủy Ban Liên Hợp Quân Sự (UBLHQS)có trụ sở chính là trại Davis nằm
trong phi trường Tân Sơn Nhứt)
Các đại diện của UBLHQS tại một
buổi công tác.
Ngày 25-3 (cuối đợt 4) tại phi
trường Biên Hòa, trong khi chờ đợi được trao trả cho phe Việt Cộng, 210 (hai
trăm mười) tù binh xin được ở lại phần đất của chính quyền miền Nam VNCH thay
vì về với phe Việt Cộng. Con số người hồi chánh quá đông đã gây bối rối cho tất
cả các thành viên của ICCS cùng UBLHQS nên sự quyết định không được thống nhất.
Số tù binh này liền tỏ ý quyết liệt, sẽ tự sát tại chỗ nếu như họ bị buộc phải
trả về cho phe Việt Cộng. Cuối cùng ý nguyện của họ được chấp thuận.
210 tù binh Việt Cộng xin được ở
lại miền Nam VNCH thay vì về với đồng chí và rừng núi âm u.
Tại sao lại có một con số quá
đông tù binh xin chọn được hồi chánh khi mà cảnh xum họp với đồng đội mình chỉ
sẽ diễn ra trong khoảng khắc? Câu trả lời sẽ không lạ khi ta quay trở về đợt
trao trả đầu tiên tại phi trường Lộc Ninh. Buổi xế trưa ngày 22-2-1973, vừa được
trao trả xong thì một nữ tù binh (trong số 904 phụ nữ) tên Bùi (người gốc Bình
Định) đã bị bạn đồng tù giết chết trước sự chứng kiến của các nhân viên ICCS
cùng UBLHQS. Lý do của việc thủ ác này được các tay thủ ác giải thích vì nữ tù
tên Bùi đã phản bội lý tưởng Cách Mạng, là nhân viên của Thiên Nga, làm tay sai
cho giặc (phía miền Nam VNCH) khi còn ở trại giam Quy Nhơn, Cần Thơ. Thấy có
người bị giết chết, các đại diện của ICCS đòi lập biên bản, phía chính quyền miền
Nam VNCH đòi phe Việt Cộng phải trao trả lại các hung thủ để họ sẽ truy tố. Đại
diện của phe Việt Cộng (trong UBLHQS) từ chối với lý do người của họ phải để
cho họ giải quyết và họ đã hứa sẽ thi hành (có hay không thì không ai biết) khi
về tới căn cứ (sâu tuốt luốt trong rừng). Sau cùng, sự việc đành phải để êm
xuôi vì trong Hiệp Định Ba Lê không có chi tiết về giải quyết các hành vi bạo động
trong việc trao trả tù binh (Điều 8, Chương III). Một sĩ quan thuộc binh chủng
Quân Cảnh miền Nam VNCH (tên Đoàn C Hậu) đã kể lại những nữ tù binh tham dự việc
thủ ác như sau: ” Từ lúc còn ở sân trại giam Cần Thơ cho đến khi chờ lên máy
bay C 130 để đến đây (Lộc Ninh), cái đám giặc cái này lúc nào cũng lấy khăn che
kín mặt như sợ ai nhìn thấy, biết tụi nó là Việt Cộng… Đâu ngờ đến đây lại giở
trò “.
Nữ tù binh Việt Cộng lấy khăn
che kín mặt (tại phi trường) khi chuẩn bị được trao trả tại Lộc Ninh và tại sân
trại giam Cần Thơ (không ả nào dám làm theo kiểu tù binh
Việt Cộng nam là cởi bỏ
hết quần áo).
210 tù binh phe Việt Cộng xin
được ở lại miền Nam VNCH vì họ sợ hình ảnh thảm sát bởi đồng đội một khi đã bước
chân hẳn vào rừng sâu âm u, không còn ICCS hoặc UBLHQS để có thể can thiệp. Những
vụ tù binh bị bạn đồng tù giết chết trong các trại giam (Phú Quốc, Côn Đảo…)
không xa lạ với các tù binh Việt Cộng. Nhẹ thì bị vây đánh tập thể, xô té xuống
giếng nước (khi tắm rửa-giặt giũ)… Nặng thì bị móc bóng đèn (1 hoặc 2 mắt), lấy
ráy tai (cây sắt đâm xuyên qua 2 tai)… và có thể tin tức về vụ giết người tại
phi trường Lộc Ninh (trong buổi trao trả ngày 22-2-1973 kể trên) đã được các
quân nhân Quân Cảnh miền Nam VNCH kể lại cho các tù binh nghe. Địa ngục trần
gian mà phe Việt Cộng thường kể về các trại tù binh của chính quyền miền Nam
VNCH (tại Phú Quốc, Côn Đảo…) chính là vì có những quỷ sứ (cái gọi là chi bộ Đảng
CS trong nhà tù) sống lẫn lộn trong các phòng giam chứ không là ai khác.
Trong các buổi trao trả, tổng cộng
có tất cả là 240 tù binh phe Việt Cộng xin được ở lại phần đất thuộc phía chính
quyền miền Nam VNCH (chuyển sang quy chế chiêu hồi) và không hề có một tù binh
phía miền Nam VNCH nào xin được ở lại với phe Việt Cộng.
Có khi vì sốt sắng muốn bắt
liên lạc với giới lãnh đạo Mặt Trận Giải Phóng miền Nam, tháng 2-1967, chính phủ
Hoa Kỳ khẩn khoản với chính quyền miền Nam VNCH trả tự do vợ của 2 nhân vật
quan trọng (của phe Việt Cộng miền Nam) là bà Phạm Thị Yến (vợ của Trần Bửu Kiếm)
và sau đó vào tháng 12-1967 lại giao thêm bà Mai Thị Vàng (vợ của Trần Bạch Đằng)
như một cử chỉ muốn thương thảo dù khi đó phía quân đội Hoa Kỳ và chính quyền
miền Nam VNCH đang ở thế thượng phong tại các chiến trường. Kết quả là trận Tết
Mậu Thân 1968 cho thấy thái độ Cộng sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam có muốn
thương lượng tìm giải pháp hòa bình hay không.
Đặc biệt có một tù binh phe Việt
Cộng (thuộc thành phần chính trị) được phía chính quyền miền Nam VNCH trao trả
nhưng phe Việt Cộng cương quyết không tiếp nhận dù biết rõ nhân thân tù binh
này là đảng viên Cộng Sản (được kết nạp vào đảng ngày 3-2-1966), có bí L.71 khi
y hoạt động trong nội đô Sài Gòn. Tù binh đó là Huỳnh Tấn Mẫm, người có thời là
quyền Chủ Tịch Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn (1969). Huỳnh Tấn Mẫm sinh năm 1943 tại
Gia Định (ngoại ô Sài Gòn), sinh viên Đại học Y Khoa (1963)… Phe Việt Cộng giao
cho Mẫm nhiệm vụ bằng mọi cách y phải nắm được những vị trí hợp pháp, công khai
trong tập thể sinh viên để dấy lên mạnh mẽ phong trào sinh viên-học sinh đấu
tranh ngay tại thủ đô Sài Gòn và y đã thi hành các việc phá rối-trị an như: Đốt
xe Mỹ, Hát cho đồng bào tôi nghe (kêu gọi phản chiến có một phía), Chống Quân Sự
Học Đường…
Sau 2 vụ Biệt Động Thành Việt Cộng
(T4) ám sát sinh viên Lê Khắc Sinh Nhật (ngày 28-6-1971) và giáo sư Nguyễn Văn
Bông (ngày 10-11-1971) thì Huỳnh Tấn Mẫm bị bắt giam (ngày 5-1-1972) cho đến
20-2-1974 thì phía chính quyền miền Nam VNCH trao trả y tại Lộc Ninh (chung với
gián điệp Huỳnh Văn Trọng, luật sư Nguyễn Long, sinh viên Cao Thị Quế Hương…)
nhưng phe Việt Cộng đã từ chối. Phía chính quyền miền Nam VNCH đành phải đưa Mẫm
trở về, nhưng biết chắc nếu thả ra, y ta sẽ lại lãnh đạo một số sinh viên-học
sinh ở thủ đô Sài Gòn và lợi dụng luật pháp để tiếp tục phá rối trị an xã hội.
Chính quyền miền Nam VNCH đã giam y tại nhà lao Chí Hòa rồi chuyển sang giam tại
Tổng Nha Cảnh Sát. Hai tháng sau, ngày 21-4-1974, Mẫm được chuyển ra trại chiêu
hồi tại eo biển Lagi-Hàm Tân cho đến tháng 4-1975 thì nhân viên coi trại chuyển
Mẫm về giam tại Sài Gòn (bót cảnh sát gần Thảo Cầm Viên). Ngày 29-4-1975, Mẫm
được trả tự do và ngay sau đó (buổi tối) y lên tiếng trên hệ thống truyền thanh
(Radio và Truyền hình), ngỏ lời cám ơn những người đã ủng hộ y và y yêu cầu
chính quyền miền Nam VNCH thả hết tù chính trị, kêu gọi đồng bào hãy ở lại, đừng
di tản ra nước ngoài.
Tại sao phe Việt Cộng lại cố
tình không tiếp nhận tù binh Huỳnh Tấn Mẫm (nêu lý do Mẫm là sinh viên, không
phải là tù binh (trong các lực lượng võ trang) và yêu cầu chính quyền miền Nam
VNCH trả Mẫm về với gia đình). Có người cho là phe Việt Cộng làm vậy vì họ còn
muốn lợi dụng Mẫm (ở thế hợp pháp sống trong lòng nội đô Sài Gòn) nhưng làm vậy,
họ đã đẩy Mẫm phải tiếp tục cảnh tù đầy (bởi các quyết định của đồng chí mình).
Phe Việt Cộng đối xử với Mẫm như vậy vì có thể thấy nếu tiếp nhận y vào mật khu
thì khi có dịp tiếp xúc với các người trẻ khác (thanh niên dễ hòa đồng với
nhau), có thể sẽ y gieo vào đầu óc họ các ý tưởng đấu tranh-biểu tình (như khi
y còn hoạt động ở nội đô Sài Gòn). Và, nếu sự việc có vậy thì họ sẽ giải quyết
trường hợp y ra sao? Làm giống như chính quyền Hà Nội đã làm (bắt tập trung cải
tạo) với những công nhân (hồi hương từ nước Pháp về miền Bắc Việt Nam ngay sau
Đệ Nhị Thế Chiến) đã lãn công, biểu tình (trước nhà máy) khi thấy công đoàn
(đoàn viên đoàn Thanh Niên Lao Động) chà đạp quyền lợi của một số công nhân
trong phân xưởng làm việc. Tốt hơn hết để cho chính quyền miền Nam VNCH tiếp tục
giam cầm Mẫm trong bối rối (tìm cách giải quyết).
Nhìn các con số tù binh được
trao trả trên đây, ai cũng thấy phía chính quyền miền Nam VNCH trả tự do nhiều
người hơn bên phe Việt Cộng. Có buổi trao trả, phía chính quyền miền Nam VNCH
trao cho phe Việt Cộng 1200 (một ngàn hai trăm) tù binh để nhận lại chỉ vỏn vẹn
có 3 người tù mà họ phải nằm trên cáng như ở buổi trao trả ngày 21-3-1973 tại bờ
sông Thạch Hãn.
3 người tù phía chính quyền miền
Nam VNCH đổi lấy 1200 người tù phe Việt Cộng
trong ngày 21-3-1973 tại bờ sông
Thạch Hãn.
Phe Việt Cộng thường rêu rao
phía chính quyền miền Nam VNCH thường cố tình ém nhẹm con số tù binh và họ phải
làm dữ (tiếp tục đấu tranh) thì phía chính quyền miền Nam VNCH mới trao trả
3.506 (ba ngàn năm không sáu) tù binh cho đợt cuối cùng (từ ngày 8-2 đến ngày
7-3-1974). Trong các phiên họp của UBLHQS tại trại Davis, phe Việt Cộng vẫn lải
nhải nói là không còn giam giữ bất kỳ một tù binh thuộc phía chính quyền miền
Nam VNCH và giải thích tù binh phía chính quyền miền Nam VNCH bị bắt trong chiến
dịch Lam Sơn 719 là do Pathet Lào cầm giữ (trường hợp điển hình là đại tá Nguyễn
Văn Thọ (Lữ đoàn 3 Nhẩy Dù) cũng như họ chối nói không biết về các tù binh biệt
kích (chương trình OPLAN-34) của miền Nam VNCH bị bắt trên vĩ tuyến 17. Sau ngày
30-4-1975, những tù binh này tiếp tục ở tù thêm nhiều năm thì mới được thả. Về
các tù binh Hoa Kỳ, phe Việt Cộng vẫn chối, nói không còn giam giữ bất kỳ người
nào khi chiến tranh chấm dứt (quân nhân Mỹ cuối cùng rời khỏi phi trường Tân
Sơn Nhứt vào ngày 29-3-1973) nhưng vào mùa Hè năm 1976, sau khi có sự tiếp xúc
giữa nhân viên sứ quán Việt Cộng tại Paris-Pháp Quốc và một cựu nhân viên CIA
(Frank Snepp) thì chính quyền Hà Nội đã trao cho chính quyền Hoa Kỳ danh sách mới
của 12 quân nhân Mỹ mất tích. Những nguồn tin từ các người tù thuộc chính quyền
miền Nam VNCH (thời gian bị tập trung tù cải tạo sau ngày 30-4-1975) cho biết,
họ đã từng thấy (tận mặt) các tù binh Hoa Kỳ còn sống tại các trại giam đèo heo
hút gió ở miền Bắc VN.
Phía chính quyền miền Nam VNCH
đã không thể trao trả cho phe Việt Cộng một tù binh nổi tiếng khác vì lý do người
này khăng khăng không nhận cấp bậc và chức vụ thật của y. Đó là Nguyễn Tài (hay
Nguyễn Công Tài, con ruột nhà văn Nguyễn Công Hoan), mang cấp bậc là đại tá và
là Thứ trưởng Bộ Công An của Cộng Sản Bắc Việt. Nguyễn Tài bị cảnh sát quốc gia
bắt được khi hoạt động gián điệp tại nội đô Sài Gòn nhưng dù đã thấy các bằng
chứng về mình (do cảnh sát miền Nam VNCH chưng ra), y vẫn chối, nói một cái tên
khác và khai cấp bậc y chỉ là Đại úy (quá sức hèn). Chính vậy mà phía chính quyền
miền Nam VNCH không thể trao trả y cho phe Việt Cộng trong các buổi trao trả tù
binh được. Ngày 30-4-1975 Nguyễn Tài được một nhân viên cảnh sát quốc gia giải
thoát khỏi nhà lao Chí Hòa nhưng khi về với phe mình thì y đã bị cấp trên nghi
ngờ về lòng trung thành của bản thân. Y như trường hợp của các cựu tù binh Việt
Cộng khác sau khi được tha, họ phải tập trung tại các trại an dưỡng ở Sầm
Sơn-Thanh Hóa và phải buộc làm kiểm điểm nhiều lần y như đang bị ở tù lần nữa.
Lãnh đạo phe Việt Cộng có cái suy nghĩ quái gở là khi nhận lãnh tù binh bên phe
mình về thì một mặt gọi các tù binh nầy là anh hùng, kẻ chiến thắng… nhưng mặt
khác thì lại nghi ngờ về sự trung thành của họ. Thậm chí có lãnh đạo đảng còn
muốn các tù binh khi bị sa vào tay chính quyền miền Nam VNCH (tại mặt trận hay
trên đường hoạt động) thì người đó nên chết đi còn hay hơn là ở tù (trong tay đối
phương) và để cấp trên phải đi lãnh về.
Ngày nào đó, nếu có một tù binh
Hoa Kỳ còn sống mà vượt thoát được đến nơi tự do, thì đây sẽ là một sự cố lớn
trong các sự cố về việc trao trả tù binh của các bên tham chiến trong thời chiến
tranh tại Việt Nam.
Tù binh Mỹ (cấp trung tá)
Ronald Dodge còn sống nhăn khi bị bắt
nhưng phe Việt Cộng vẫn chối không biết
tin tức gì.
Phạm Thắng Vũ
Sep 15, 2012.
Sep 15, 2012.
No comments:
Post a Comment