Trong hai
bài trước, Nam Nguyên đã kể lại câu chuyện trực thăng vận thành công vào An Lộc
ngày 13/6/1972, anh phỏng vấn tướng tử thủ Lê Văn Hưng và gởi tường trình đặc
biệt về Hệ thống Truyền thanh Quốc gia; Trong bài thứ 2, Nam Nguyên thuật lại sự
kiện anh trở lại An Lộc ngày 7/7/1972 tham gia chuyến đi được bảo mật chặt chẽ
của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Hôm nay trong bài thứ ba, Nam Nguyên lúc đó là
Đặc phái viên Hệ thống truyền thanh Quốc gia ghi nhớ những kỷ niệm khó quên,
khi mặt trận An Lộc đang ở đỉnh điểm các cuộc tấn công của đại quân Cộng sản Bắc
việt.
Ba phóng viên rơi trực thăng giữa rừng An Lộc
Mùa hè năm
1972, An Lộc là chiến trường thách đố với các nhà báo, một thị xã nhỏ bé cách
thủ đô VNCH hơn 100 km bị 40.000 quân Cộng sản Bắc Việt có xe tăng, pháo binh,
pháo phòng không yểm trợ vây hãm tấn công gần ba tháng. Các phóng viên chiến
trường ở Nam Việt Nam lúc đó đều muốn vượt vòng vây vào An Lộc để làm phóng sự.
Ở giai đoạn ác liệt của mặt trận An Lộc, vào ngày 29/4/1972 chúng tôi lúc đó là
đặc phái viên của Hệ thống truyền thanh quốc gia (VTVN) đã cùng hai nhà báo
khác đi vào An Lộc, nhưng trực thăng bị trúng đạn phải hạ cánh khẩn cấp trong
vòng vây của quân Cộng sản.
Ngày 29/4/1972 là ngày thứ 22 An Lộc bị phong
tỏa, đường bộ từ
Chơn Thành theo QL13 bị cắt ở chốt Suối Tầu Ô xóm Ruộng, hỏa lực địch mạnh đến
nỗi lực lượng giải vây với các đơn vị tinh nhuệ như nhảy dù, thiết giáp và bộ
binh chịu nhiều thiệt hại nhưng đều không thể phá chốt được. Vì thế chúng tôi
quyết định thử lửa với trực thăng của Phi đoàn 223 Sư đoàn 3 Không quân VNCH.
Nhóm anh em nhà báo gồm chúng tôi Nguyễn Mạnh Tiến thuộc Hệ thống truyền thanh
quốc gia (VTVN), Thế Hải Đài Tiếng Nói Tự Do (VOF) và Dương Phục Đài Tiếng Nói
Quân Đội. Chúng tôi đã lên tàu ở bãi đáp cạnh rừng cao su non Lai Khê. Lúc đó
chúng tôi nghĩ là bay vào tử địa thì kiếm một chỗ ngồi bệt trên sàn trực thăng
sẽ chẳng ai đuổi xuống.
Nhưng không
phải như vậy, ở mốc thời gian 41 năm sau chiến trường An Lộc, năm 2013 chúng
tôi tình cờ gặp lại cựu Trung úy phi
công Võ Văn Cơ, phi công chính của chuyến bay định mệnh tháng 4/1972 và mời
ông thăm Đài RFA. Diễm Thi của Ban Việt Ngữ đã đề nghị cựu trung úy phi công Võ
Văn Cơ cùng chúng tôi tham gia chương trình Video Cuộc Sống Quanh Ta với cuộc hội
ngộ đầy bất ngờ và cảm động. Cựu Trung Úy phi công Võ Văn Cơ cho biết phi công
phụ của chuyến bay là Thiếu úy Trương Phương Tuyên hiện cũng định cư ở Hoa Kỳ.
Nhớ lại câu chuyện 41 năm trước cựu phi công Võ Văn Cơ nói:
“Tư lệnh của chiến trường cấm tất cả các
phóng viên sợ nguy hiểm cho họ, thứ nhất là để giữ bí mật quân số vì lực lượng
đối phương lúc đó tới ba công trường với ý đồ của đối phương là chiếm lĩnh tỉnh
Bình Long, cuối cùng thì họ không khuất phục được ý chí chiến đấu của mình, ta
vẫn chiếm lại được. Ngày mà tôi gặp anh Tiến này tại bãi đổ quân của nhảy dù ở
phi trường Lai Khê, khi anh lên phi cơ rồi thì tôi trình lại cấp trên là tại
sao có phóng viên lên máy bay? cuối cùng ông Chỉ huy trưởng nói thôi được cứ
cho phóng viên lên.”
Trong thời
gian này áp lực của cộng quân đang mạnh nhất, đối phương đã mở đợt tấn công thứ
4 thứ 5 và trong tháng 5 /72 thì thêm vài đợt tấn công nữa, tất cả đều có xe
tăng, pháo binh và pháo phòng không yểm trợ. Trước các đợt tấn công có lúc địch
quân pháo tới hơn 8.000 quả đạn trong vòng 8 tiếng đồng hồ. Cựu Trung tá nhảy dù Bùi Quyền lúc đó là
Thiếu tá trưởng Ban 3 hành quân Lữ đoàn 1 nhảy dù, đơn vị tiếp viện trực tiếp
chiến đấu bên trong An Lộc. Từ Bắc California Hoa Kỳ ông Bùi Quyền kể lại là
quân đội và thường dân thương vong rất nhiều vì các trận mưa pháo của của địch
quân.
“Thời gian đó trung bình cứ 2-3 giây là có một
quả đạn rơi vào An Lộc rồi thành thử không chỗ nào không trúng.”
Trở lại chuyến
đi ngày 29/4/1972 của nhóm nhà báo chúng tôi, tôi nhớ lại đường bay vào An Lộc
rất gần, suốt dọc phi trình phi công bay sát đầu ngọn cây cao su để tránh hỏa
tiễn tầm nhiệt SA7, tránh cao xạ phòng không đạn nổ hai lần, nhưng không tránh
được đại liên và ngay cả súng AK.
Hôm đó đoàn
trực thăng trong đó có chiếc chở chúng tôi không đáp được xuống bãi Xa Cam, địch
quân pháo kích mù trời, không một chiếc nào nào đáp được hẳn xuống đất để tản
thương. Trực thăng giữ độ cao lơ lửng và bốc lên ngay, nhìn qua khoảng trống của
chiếc UH1D chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng
hãi hùng, một số thương binh còn đủ sức đã đu càng trực thăng, người chậm hơn yếu
hơn lại nắm lấy cổ chân đồng đội, trực thăng bốc lên cùng với chiếc thang người
đong đưa.
Cả ba chúng
tôi Thế Hải, Dương Phục và Nguyễn mạnh
Tiến chưa kịp nhảy xuống thì trực thăng bốc lên, bên tai tiếng súng liên
thanh bắn vào máy bay, tiếng đạn cối, hỏa tiễn 122 ly nổ liên hồi trên bãi đáp
mù mịt khói lửa; hai xạ thủ trên trực thăng cũng khạc đại liên về hướng rừng
cao su.
Anh Thế Hải cựu phóng viên Đài Tiếng nói Tự
do (VOF)
hiện nay định cư ở Hawaii Hoa Kỳ, lần đầu tiên sau 40 năm tôi tìm được số điện
thoại và liên lạc với anh. Anh Thế Hải rất xúc động kể lại câu chuyện cũ như hệt
một đoạn phim quay chậm:
“Lúc đến bãi Xa Cam nhìn một chiếc xuống trước,
Việt Cộng họ pháo kinh khủng từ các đồi xung quanh kinh hoàng vô cùng, các
thương binh ra để được chở đi pháo Việt Cộng ‘phơ’ tới bãi đáp tung bụi mù. Chiếc
máy bay của mình với Tiến và Dương Phục đảo qua một cái thì phi công không thể
xuống được vì máy bay đã bị trúng đạn. Trong lúc đó mình nhiệm vụ vừa là phóng
viên truyền thanh VOF vừa cầm cái máy chụp hình vừa nói vào máy hình ảnh diễn
ra tại đó…trong lúc bấm máy thì thấy máy bay trước mình binh sĩ họ nhào lên, họ
bám vào càng trực thăng, máy bay bốc lên vì không thể chở nhiều thương binh…Lúc
đó mình hoảng loạn rồi cứ thế bấm máy, phía xa thấy một máy bay tự nhiên có một
móc xích mấy người binh sĩ bám vào càng rồi hai ba anh lại bám vào chân người
bám vào càng nữa. Mình ghi được cảnh trực thăng
bay cao lên, chắc là sức gió và sức chuyển động mạnh quá, có một anh đã
rớt khỏi cái chân của anh binh sĩ bám trên càng đó. Mình bấm, ai ngờ về sau họ
đưa lên tờ Stars and Stripes của quân đội Mỹ thì lúc bấy giờ mình mới biết hình
ảnh mình đã ghi được.”
Trực thăng đổ
quân Dù tăng viện, đồng thời vội vã tải thương binh ra khỏi mặt trận An Lộc năm
1972. Trực thăng đổ quân Dù tăng viện, đồng thời vội vã tải thương binh ra khỏi
mặt trận An Lộc năm 1972.
Cựu Trung úy
phi công Võ Văn Cơ, trong cuộc hội ngộ với chúng tôi ở phòng thu hình của RFA
năm 2013 đã làm rõ hơn về việc ông bị thương và máy bay bị hư hại nên không thể
đáp xuống bãi đáp. Ông nói:
“Khi tôi trúng đạn bên vai phải rồi thì tôi
báo cho chiếc CNC liền xác nhận tôi bị thương rồi, máy bay tôi vẫn còn lơ lửng
tôi thấy không đưa được phóng viên xuống, hỏa lực địch bắn rát, mũi phi cơ khói
xịt lên như vậy trúng bình điện rồi, may mà nó không bị gián đoạn. Nhưng tôi nhận
xét âm thanh máy bay vẫn còn đều nên tôi quyết định bay ra. Nếu tôi đáp xuống ở
lại đó thì anh và tôi giờ này cũng là đống xương nằm đó thôi chứ không còn nữa!
Địch bắt đầu pháo, nhảy dù cáng thương binh đi ra thì mấy chiếc kia bốc về
luôn, chiếc nào ra được là đi chiếc đó không có chần chừ, vừa bị pháo mà hai
bên ở thế cài răng lược với nhau không thể chần chừ được. Tôi cất cánh đi ra
không dám bay trên QL13 nữa bởi vì đối phương hai bên đã án ngữ nhau rồi. Tôi
lên khoảng 5 hoặc 6 dậm thì nhìn thấy ở Đông Nam tay trái có một khu rừng
nguyên si chưa có vết bom đạn nào hết là tôi xuống liền. Khi tôi báo CNC trong
hợp đoàn tôi họ nghe hết, lúc này tôi không còn liên lạc được với ai nữa, hệ thống
vô tuyến đứt luôn rồi. Lúc đó có chiếc Gunship đã xả hết rocket và đạn mini gun
rồi, nó nhẹ hơn và xà xuống sau lưng tôi liền. Nó bốc được cho tôi một copilot
hai xạ thủ và 3 anh phóng viên này. Tới giờ này tôi vẫn nghĩ là nhờ ơn trên mà
còn nguyên vẹn hết chỉ phải bỏ chiếc máy bay.”
Tôi nhớ lại
Trung úy Võ Văn Cơ là người cuối cùng rời chiếc trực thăng bị trúng đạn bốc
khói và phải đáp khẩn cấp, trong lúc người xạ thủ bên trực thăng vũ trang
Gunship vẫy tay lia lịa gọi chúng tôi chạy qua mau. Trung Úy Cơ còn làm một số
thao tác trên bảng điều khiển, tôi nghĩ là ông Cơ đã vô hiệu hóa các tần số
liên lạc.
Thật ra lúc
đó mọi sự diễn ra nhanh lắm, bây giờ hồi tưởng lại như một khúc phim quay chậm
hiện rõ sự khủng khiếp của chiến tranh. Lần đầu tiên liên lạc với anh Thế Hải
sau 40 năm, anh Thế Hải đã kể lại tâm trạng của anh khi máy bay chở chúng tôi
phải đáp khẩn cấp trong khu vực do địch quân kiểm soát. Cựu phóng viên VOF Thế
Hải kể lại:
“Mình nghĩ chắc đây là ngày cuối cùng của đời
phóng viên rồi…Tôi lại sinh ngày 20/4 ngày bị nạn là 29/4, từ đó mình coi như
ngày sinh nhật thứ hai của mình được sống lại. Lúc máy bay đáp khẩn cấp xuống một
bãi cỏ, tôi còn nhớ rằng anh em mình hò nhau là phải ra khỏi máy bay sợ nó
cháy. Rồi một chiếc Gunship từ đâu xà tới, một chiếc nó bắn yểm trợ xung quanh,
một chiếc nó bốc anh em mình lên; trong lúc đó nghe tiếng súng AK nổ chát chúa
cứ mỗi lúc một gần, mình nghĩ chắc là anh em mình kể như bị bắt rồi, trong lúc
đó mình bảo thôi nếu bị bắt rất đau khổ thì thà rằng xin được chết ngay tại trận.”
Ngay từ khi
lơ lửng ở bãi Xa Cam với cảnh pháo kích, tiếng súng của xạ thủ quạt lia lịa về
hướng các bờ từng cao su, chúng tôi đã tường thuật vào trong máy, khi lên được
chiếc Gunship tôi cũng tiếp tục nói vào máy. Khi về tới Lai Khê, cả ba chúng
tôi xúm lại để phỏng vấn người phi công bị thương. Cả ba Đài Phát Thanh hôm đó
đều có bài tường thuật sôi nổi. sau đó, chúng tôi cũng viết bài phóng sự trên
báo Sóng Thần.
Cựu Trung úy
phi công Võ Văn Cơ nhớ lại:
“Sau chuyến bay ngày 29/4 và cứu được phóng
viên rồi, thì ba ngày sau trên tờ báo Sóng Thần tôi đọc được bài viết ‘ cảm ơn
nhân viên phi đoàn 223 đã cứu mạng sống
các phóng viên’ hôm đó tờ báo Sóng Thần ra ngày 2 tháng 5, tôi vẫn còn nhớ.”
Bay trực
thăng vào An Lộc những ngày đó thật là nguy hiểm, sau chúng tôi hai ngày hôm
1/5/1972, Điện ảnh viên quân đội Nguyễn Ngọc Bình ở
trong số 11 người kể cả phi hành đoàn, đã hy sinh vì trực thăng của họ bị bắn
rơi trên phi trình vào An Lộc. Sau này, một đồng nghiệp của phóng viên Nguyễn
Ngọc Bình là anh Đỗ Văn Mỹ đã theo cánh quân Trung đoàn 15 giải tỏa quốc lộ 13,
anh đi bộ 15 km đường rừng từ Tân Khai theo hướng An Lộc và tìm thấy chỗ trực
thăng bị bắn rơi. Di hài phóng viên điện ảnh Nguyễn Ngọc Bình chỉ còn xương cốt
nhưng các reel phim 16 ly và máy quay cháy nám vẫn quàng trên xương ngực. Đỗ
Văn Mỹ được biết nhiều hơn với tục danh Mỹ Voi vì người anh cao lớn, Mỹ Voi đã
gom xương cốt người bạn thân vào hai thùng đạn súng cối và xin trực thăng tản
thương chuyển về Saigon. Bà quả phụ Nguyễn Ngọc Bình sau đó xác nhận đúng là di
cốt của chồng, nhờ một vết tích riêng ở răng của anh.
Sau chuyến
bay định mệnh ngày 29/4/1972, phải 44 ngày sau tức 13/6/1972 chúng tôi mới vào được An Lộc phỏng vấn Tướng Lê Văn Hưng để
gởi về bài tường trình tại chỗ và đến ngày 7/7/1972 chúng tôi trở lại An Lộc
theo chân Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.
Mặt trận An
Lộc là một chiến trường đầy thách đố với các nhà báo. Riêng đối với chúng tôi
nó là phần quan trọng nhất trong cuộc đời phóng viên của mình.
https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/a-radio-journalist-n-battle-of-an-loc-p3-nn-01022015131417.html
.
No comments:
Post a Comment