Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Văn Thiệu ném
đất xuống những quan tài trong số 400 quan tài tại lễ tang tập thể ở Huế hôm
14/10/1969
50 năm sau, biến cố Mậu Thân 1968 lại
trở lại thành một chủ đề nóng, từ trên báo chí truyền thông nhà nước cho đến
trên facebook, trong các cuộc tranh luận cùa người Việt.
Điều trước tiên chúng ta phải nói rõ,
đó là chính đảng và nhà nước cộng sản đã khơi dậy vụ việc khi tổ chức hàng loạt
hoạt động ăn mừng rình rang, tưởng niệm 50 năm “Cuộc tổng tiến công và nổi dậy
Mùa Xuân năm 1968”, tiếp tục tuyên truyền dối trá, bóp méo về một sự kiện lịch
sử có thật, tiếp tục “tẩy não” người Việt như họ đã làm thế suốt bao nhiêu năm
qua. Không có một sự thay đổi, tiến bộ nào trong thái độ, nhận định lại lịch sử
sau 50 năm. Không có một lời nào nhắc tới vụ thảm sát hàng ngàn người dân
thường ở Huế chứ đừng nói đến ăn năn, sám hối. Chính vì vậy mà những người có
hiểu biết, có lương tri buộc lòng phải lên tiếng và sự kiện Mậu Thân lại trở
lại nhức nhối ngay giữa những ngày này.
Mọi việc càng nóng hơn khi khi có bài
viết của ông Nguyễn Đắc Xuân, lá thư của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường-hai trong số
những cái tên của những “trí thức” người Huế nằm vùng được nhắc đến nhiều nhất
lâu nay xung quanh vụ Mậu Thân, và những cuộc tranh cãi giữa những người bênh
ông HPNT, người phản đối.
Bài viết này chỉ đề cập đến một khía
cạnh: tại sao những sự lên tiếng của ông Nguyễn Đắc Xuân hay “lời thú tội” của
ông Hoàng Phủ Ngọc Tường vẫn tiếp tục bị chỉ trích thay vì hãy “khoan dung, tha
thứ” như một số người bênh vực ông Tường, mọi người có quá khắt khe, cực đoan
hay không?
Về lá thư của ông Hoàng Phủ Ngọc
Tường nhờ đăng trên facebook của nhà văn Nguyễn Quang Lập, ông Tường đã thú
nhận mình không có mặt tại Huế nhưng đã nói dối như mình có mặt, chứng kiến mọi
việc khi trả lời phỏng vấn của WGBH-TV cho bộ phim “Việt Nam thiên sử
truyền hình” (Vietnam: A Television History) và thú nhận “Cũng
trong cuộc trả lời phỏng vấn này, khi nói về thảm sát Huế tôi đã hăng hái bảo
vệ cách mạng, đổ tội cho Mỹ”. Nhưng liền sau đó, ông lại viết “Không
thể lấy tội ác của Mỹ để che đậy những sai lầm đã xảy ra ở Mậu Thân
1968.” Vì câu nói này, ông tiếp tục bị chỉ trích bởi vì rõ ràng không
thể gọi vụ thảm sát Mậu Thân là một sai lầm. Nếu so sánh với vụ Mỹ Lai, thế
giới có coi đó chỉ là “một sai lầm” hay tội ác của Mỹ, bản thân những người
tham gia vụ Mỹ Lai đã bị đưa ra tòa xét xử ra sao, còn vụ Mậu Thân thì số lượng
người chết, mức độ man rợ còn lớn hơn nhiều, và kinh tởm hơn vì là người Việt
giết người Việt.
Thứ hai, ông lại viết vụ Mậu Thân
là “do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu
Thân” để chạy tội cho quân đội cộng sản Bắc Việt, trong khi ai cũng
biết, vụ Mậu Thân là là do quân đội chính quy Bắc Việt tấn công vào các tỉnh
thành miền Nam, kết hợp với các lực lượng vũ trang Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam
tức Việt Cộng và các thành phần nằm vùng tại chỗ. Không thể nào những vụ bắt
bớ, xử tội, rồi giết người hàng loạt xảy ra trong suốt gần một tháng trời Huế
bị phía cộng sản chiếm giữ, kiểm soát và thành lập chính quyền cách
mạng mà quân chính quy cộng sản Bắc Việt vô can, không hay biết gì.
Hơn nữa, ông HPNT cho công bố lá thư
thú tội trên facebook cá nhân của một người Việt, trong khi phần trả lời phỏng
vấn là cho bộ phim tài liệu nước ngoài nổi tiếng, đã được phát sóng, phát hành
cho rất nhiều nước xem. Có bao nhiêu người trên thế giới này đã xem bộ phim và
tin ông ta với tư cách là một nhân chứng có tên tuổi, một trí thức, một người
Huế? Nếu HPNT thực sự thành tâm hối lỗi, ông ấy không thể chỉ nhằm thanh minh
cho mình với người Việt, mà phải viết thư cho cái hãng phim đó và xin đính
chính công khai trước thế giới rằng tôi đã làm chứng gian, tôi không có đủ tư
cách để làm nhân chứng vì tôi không thực sự có mặt và tôi đã đổ tội hết cho Mỹ
vụ Mậu Thân, góp phần vào việc tuyên truyền bóp méo lịch sử của đảng cộng sản
từ bao nhiêu năm nay, cũng như xin rút lại toàn bộ phần trả lời của mình, nếu
không muốn 5, 10, 50 năm nữa thế giới có ai xem bộ phim đó lại vẫn tưởng ông ấy
đã nói toàn sự thật.
Là một người cầm bút, HPNT thừa biết
chữ nghĩa có thể giết người hơn cả gươm đao, súng đạn, những lời nói, bài viết
của một nhân vật như ông ấy có ảnh hưởng thế nào đến người khác, đến thế giới.
Còn nếu dũng cảm hơn nữa, ông ấy phải nói ra những gì ông ấy biết, ai đã chủ
trương, và ai đã trực tiếp tham gia vào vụ thảm sát này. Nếu làm được một phần
như thế thì ông ấy hoàn toàn thanh thản lương tâm đi về cõi Phật như ông ấy
mong muốn, và cũng không ai còn có lý do gì để nói nữa.
Ông Nguyễn Đắc Xuân, người thừa
nhận “đã tham gia chiến dịch Huế Xuân 68 từ đầu đến cuối” trong
bài viết “Đến bao giờ mới minh oan cho những người đã chết vì sự sai
lầm trong chiến tranh Mậu Thân 1968” đăng trên facebook của mình và
trên trang web http://sachhiem.net cũng
dùng chữ “sai lầm”, đồng thời vẫn nói Mậu Thân là một “chiến thắng đỉnh cao”,
vẫn tự hào về chiến thắng. Và cho rằng con số người bị thảm sát không thể nhiều
như vậy vì trong đó lẫn lộn địch, ta, rồi thì lẫn lộn hàng ngàn “chiến sĩ cán
bộ Giải phóng chết ở Huế” không đem được xác ra…Để làm giảm nhẹ vụ thảm sát,
ông Nguyễn Đắc Xuân đã nhắc đến hàng trăm hàng ngàn cái chết của "các chiến
sĩ cán bộ Giải phóng", của “Việt Cộng”, nhắc đến bom đạn Mỹ phá hủy đến
80% thành phố Huế v.v…Câu hỏi là vụ Mậu Thân do ai gây chủ động gây ra?
Có thể không phải lúc nào cũng dễ để
phân biệt người bên này người bên kia, để có con số cụ thể nhưng vẫn có thể
phân biệt được đâu là người chết do bom đạn, đâu là người chết do bị trả thù,
thảm sát với những cái chết do bị cuốc xẻng đập đầu, bị trói tay bằng dây kẽm,
bị chôn sống… Chưa kể bao nhiêu câu chuyện của những nhân chứng sống kể lại
cách người thân của họ bị phe “cách mạng” bắt đi mất tích hay xử tại chỗ ra
sao, như bài viết của Bà Nguyễn Thị Thái Hòa, kể về vai trò của Hoàng Phủ Ngọc
Phan, em trai của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường trong cái chết của ông nội bà và 3
người anh trai mà bà tận mắt chứng kiên và tuyên bố “Tôi sẵn sàng ra
làm nhân chứng trước tòa án quốc tế, cũng như xuất hiện trước các phương tiện
truyền thông khi cần thiết. ("Nguyễn Thị Thái Hòa, nhân chứng
sống trong đợt thảm sát Tết Mậu Thân ở Huế”, Tiếng Dân).
Ông Nguyễn Đắc Xuân kêu gọi hãy “minh
oan cho những người bị xử lý oan, cảm thông cho những người đã chết trong Tết
mậu thân vì bất cứ lý do gì.” Nhưng thực sự nói như nhà thơ Thận Nhiên
“NHỮNG NẠN NHÂN BỊ GIẾT CÓ THẬT SỰ CẦN KẺ ĐÃ GIẾT MÌNH MINH OAN, GIẢI OAN CHO
HAY KHÔNG?” Hay điều họ cần là lịch sử phải được viết lại đúng sự thật, những
kẻ có tội phải được chỉ rõ cho dù còn sống hay đã chết, và nhà nước này phải
công khai thừa nhận tội ác của mình.
Kết luận, chỉ với hai ví dụ là ông
Nguyễn Đắc Xuân và ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, người ta đã thấy họ vẫn chưa thành
thật, trung thực, một phần do cái nhìn, quan điểm của họ về cuôc chiến VN nói
chung và sự kiện Mậu Thân nói riêng vẫn không thay đổi sau 50 năm, dù họ thừa
nhận có những “sai lầm”, có những người bị giết oan. Đối với từng cá nhân mà còn
khó thay đổi đến thế, nói gì đến đảng cộng sản.
Đảng và nhà nước cộng sản sẽ không
bao giờ thừa nhận bất cứ cái sai nào hay tội ác nào cùa họ cả, chỉ có ai ngây
thơ mới tin như vậy. Cho nên trước khi “mơ” đến ngày đảng cộng sản thừa nhận
mọi sự dối trá, mọi sai lầm, mọi tội ác…đã gây ra cho đất nước này, dân tộc này
thì từng cá nhân con người cụ thể, nhất là những người có tên tuổi, hãy dũng
cảm thừa nhận cái phần trách nhiệm của mình trước, nhất là khi mình không còn
sống được bao lâu nữa. Còn nếu vẫn cứ ngụy biện, cố chấp, thừa nhận nửa vời,
tiếp tục sử dụng tên tuổi, sức ảnh hưởng của mình để góp phần vào việc tuyên
truyền, chạy tội cho CS, bóp méo lịch sử, thì tội càng chồng tội, nghiệp càng
thêm nặng.
Song
Chi
SOURCE:
.
No comments:
Post a Comment