Friday, July 3, 2020

Trung Tá Cảnh Sát Nguyễn Văn Long (1919 - 1975)


Trung Tá Cảnh Sát Nguyễn Văn Long (1919 - 1975)
Chánh sở Tư Pháp thuộc Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Khu I 



Khi đề nghị chọn chủ đề cho Đặc San Phượng Hoàng 2010, chúng tôi cùng một vài anh em, đang tham dự Đại Hội Tổng Hội Cảnh Sát Quốc Gia kỳ 5 tại Nam California, gần như có một chủ đề đã nằm sẵn trong đầu mà chưa ai kịp nói ra.

Nói về những tấm gương anh hùng, nói về những chiến hữu đã một thời tận tụy cho nghiệp vụ, cho sự an bình của toàn dân miền Nam trong suốt thời gian của cuộc chiến trước 1975, hoặc giả nói về những ai đã từng nêu cao TỔ QUỐC- CÔNG MINH- LIÊM CHÍNH . . , trong số “những” người đó, chúng tôi không khó khăn để chọn ra một người, đó là Trung Tá Nguyễn Văn Long. Tên gọi “Nguyễn Văn Long”, ít nhứt trong một phần nhỏ bé nào đó của lịch sử cận đại, trong nhiệm vụ bảo vệ giang sơn gấm vóc, đã có một vị trí mà mọi người đều nhận rõ bên cạnh các anh hùng “Vị Quốc vong thân”, từ cấp lớn cho đến cấp nhỏ nhất, của Quân Cán Chính VNCH trước và sau tháng 4 oan nghiệt năm 1975. Sau khi sưu tập những tài liệu có sẵn, vì nhiều lý do khác nhau, chúng tôi chỉ được phép tóm lượt lại và đúc kết nên bài này, chỉ mong được trình đôi nét về người anh hùng này của Lực Lượng Cảnh Sát Quốc Gia...:

Đôi dòng....

Trung Tá Nguyễn Văn Long sinh năm 1919 tại làng Phú Hội thành phố Huế. Ông là một trong những viên chức kỳ cựu của Lực Lượng Cảnh Sát Quốc Gia. Ông đã từng giữ nhiều chức vụ qua nhiều thời kỳ đổi thay của ngành, từ Trưởng Phòng, Phó Ty, Trưởng Ty Công An, Trưởng Ty Cảnh Sát Quốc Gia và chức vụ sau cùng là Chánh sở Tư Pháp thuộc Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Khu I . 

Suốt nhiều năm phục vụ trong ngành Đặc Biệt, ông đã lập được bao chiến công trong nhiệm vụ tiêu diệt cộng sản mà bọn chúng chỉ đang chờ chực cướp phá xóm làng, khủng bố lương dân. Trong lãnh vực Tư Pháp, ông là một sĩ quan có năng lực chuyên môn, tài giỏi, đặc biệt là đức tính Công minh và Cương trực. Ông không bao giờ lợi dụng chức quyền để thủ lợi, không khoan nhượng bất cứ một sự vi phạm pháp luật nào dù có sự can thiệp che chở của một thế lực, một phe nhóm hay một cấp chính quyền nào. Đó là lý do ông có biệt danh là “Long Lý”, cũng có nghĩa là Pháp bất vị Thân, vị Tình. Sự thanh liêm đó được chứng minh trong cuộc sống thanh bần của cá nhân và gia đình cho đến tháng 4 năm 1975.

Đã có vài lần chiến hữu Lê Xuân Nhuận (cựu Phụ Tá Đặc Biệt Khu I) viết về Trung Tá Nguyễn Văn Long, nhưng sau mỗi lần viết, khi đọc lại, thấy phải viết thêm hay viết lại, vì LXN cảm thấy mình chưa nói đủ hoặc chưa nói hết được những gì mà Trung Tá Long đã để lại cho người còn sống hôm nay cần phải biết về Ông cũng như những công việc mà Ông đã làm đối với đồng bạn, đối với ngành và đất nước... Cho đến bài sau cùng này (?) mà chúng tôi nhận được, LXN đã viết:

“...Anh Long là người cương trực tối đa. Bất cứ người nào mà vi phạm luật pháp, là anh ấy không tha. Tình hình tại Bộ Chỉ Huy Khu I sau hiệp định Paris 1973 và trước quốc biến 1975 thật là phức tạp. Bên ngoài thì áp lực Cộng Sản Bắc Việt, công khai đổ quân ào ạt để tăng viện và tấn công, bên trong thì sức phá hoại của các tổ chức xưng danh đối lập và tự do quá khích ngày càng gia tăng mức độ và cường độ hỗn loạn hầu làm suy thoái hóa các lực lượng Quốc Gia. Thật là khó khăn cho chúng ta khi phải đối phó với bọn Cộng sản, vừa chống đỡ các phần tử nhũng lạm, các phe nhóm chủ bại, gần như là sẵn sàng làm nội ứng cho giặc.Công việc trị an gặp rất nhiều khó khăn, vì hầu như bất cứ kẻ phạm pháp nào cũng nấp dưới danh nghĩa của một chính đảng hay được sự bao che của một đoàn thể hay của một vài nhân vật lãnh đạo nào đó của chính quyền. Đụng vào họ, có thể là tự rước tai họa vào mình. Thế mà anh Long đã đứng thẳng, đã dám xúc tiến điều tra, lập hồ sơ truy tố nhiều nhân vật đáng sợ. Rất là nhiều vụ, mà vụ tôi thích nhất là vụ “tiền trợ cấp dân Quảng Trị tỵ nạn”. 

Đại khái như sau:
Đồng bào Quảng Trị di tản, được tạm cư tại Đà Nẵng. Có người đi, có người ở lại tỉnh cũ. Nhiều người đã lập hồ sơ hưởng một lần nhiều món trợ cấp như: tiền, thực phẩm, áo quần, xi-măng, tôn lợp nhà v.v. . ., tại cả tỉnh cũ lẫn trại tạm cư mới, do ngân sách của Bộ Xã Hội đài thọ hàng tháng. Nhiều người còn lập hồ sơ làm dân tỵ nạn, từ xã bất an và xôi đậu đến định cư tại xã an ninh, thậm chí còn xưng là cơ sở ở vùng Việt Cộng kiểm soát, nay bỏ về với Quốc Gia, để được hưởng các loại trợ cấp do Bộ Chiêu Hồi cung cấp. Một số lại là nhân viên Chương Trình Áo Xanh, do một tổ chức Hoa Kỳ tài trợ, cung cấp việc làm cho người lao động thất nghiệp, một số cũng là hội viên Hội Cựu Chiến Binh và Dân Phế Binh, quy tụ lính cũ của thời Pháp thuộc, thời Nhật chiếm đóng, thời kháng Pháp . . . mà hồ sơ gốc thì không hề có. Do đó, một người lãnh trợ cấp với nhiều tư cách, trong nhiều hoàn cảnh, nhưng chỉ lãnh được một ít, còn thì nạp vào túi riêng của những người chứng gian, chứng dối, vừa lãng phí ngân sách, vừa phá hoại chính sách. Vụ án làm chấn động dư luận, liên quan đến nhiều cấp chức thuộc nhiều giới, nhiều ngành . . .”


Lê Xuân Nhuận viết tiếp:

. . . Kỷ niệm tôi không bao giờ quên về anh Long, là vụ rút lui khỏi Đà Nẵng, thành lũy cuối cùng của Quân Khu I. Lúc ấy, vào khoảng 8 giờ tối ngày 28 tháng 3 năm 1975, trên làn sóng vô tuyến của Cảnh Sát thị xã Đà Nẵng, tôi được báo cáo là có nhiều người ăn mặc lộn xộn, có vũ khí, đang nép hai bên lề đường tiến vào thị xã. Tôi dùng làn sóng của Cảnh Sát Đặc Biệt, ra lệnh cho Cảnh Sát Đặc Biệt Khu I và Đà Nẵng lo đối phó. Sau đó tôi gọi điện thoại đến Bộ Chỉ Huy Khu I để tường trình với Đại Tá Lộc, đang cùng các Chánh Sở và một số Chỉ Huy Trưởng Cảnh Sát Quốc Gia Tỉnh tập trung tại đó. Liền sau đó, anh Long đến ngồi tại trung tâm truyền tin của Cảnh Sát Đặc Biệt, để liên lạc thường xuyên với tôi hầu theo dõi tình hình bên ngoài. Đến khoảng hơn 10 giờ, tổng đài Cảnh Sát Đặc Biệt cho biết là Trung tá Long muốn mượn một máy bộ đàm của Cảnh Sát Đặc Biệt, để liên lạc trực tiếp với tôi. 

Trong những lần liên lạc ấy, có lúc giọng anh run lên, không phải vì sợ mà vì tức giận. Anh cho biết là Đại Tá Lộc bảo tất cả Chỉ Huy Trưởng Tỉnh và các Chánh Sở tại Bộ Chỉ Huy Khu I hãy lên xe đi theo mình, do Chỉ Huy Trưởng Đà Nẵng hướng dẫn, ra bờ sông Hàn, xuống tàu tuần giang của Giang Cảnh, để ra biển Đông. Anh Long có hỏi thì được biết là để di tản vào Saigon. Anh cho rằng, chưa chống lại địch đã bỏ rơi cấp dưới mà chạy là không xứng đáng, nên anh quay lui, về lại Bộ Chỉ Huy Khu, mời tôi đến để tổ chức mà tử thủ . . . .

. . . Trên đường đến Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I, tôi thấy anh Long mặc bộ đồ Cảnh Sát Dã Chiến, mang súng M.16, lái xe chạy ngược chiều xe tôi, nhưng anh không thấy tôi vì xe để đèn pha. Tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I, chỉ còn vài người lính ngơ ngác ở tại cổng ra vào. Tôi đến Tiểu đoàn Tiếp Liệu, thấy các tàu dầu của Quân Đoàn đã bị binh sĩ và vợ con tràn lên, từ đây tôi gọi điện thoại đến Phòng 2, Phòng 3 Quân Đoàn, Sở An Ninh Quân Đội và vài nơi khác, nhưng không có ai trả lời. Sau đó, tôi hướng dẫn đoàn xe Cảnh Sát Đặc Biệt và Thám Sát chạy qua Quận 3, bãi biển Sơn Trà, căn cứ Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng I Duyên Hải.. . . để theo dõi tình hình. Khi tôi về lại Trung Tâm Đà Nẵng, vào khoảng nửa đêm, thì hầu hết mọi loại xe đã mở hết tốc lực chen nhau qua cầu Trịnh minh Thế, hướng về bãi biển, trong đó, có cả xe của anh Long. Tôi thấy mặt anh đỏ gay, đầy vẻ tức giận và cương nghị . . .

. . . Từ đó, tôi không gặp lại anh Long nữa . . . Sau này, ở trường “cải tạo”, tôi được quen mấy người đã từng chạy vào Saigon trong những ngày cuối tháng 3 năm 1975 đó, cho biết là anh Long đã tự tử chết trước thềm Quốc Hội Việt Nam Cộng Hòa (Hạ Viện) sau lệnh đầu hàng của Dương văn Minh. Tôi không ngạc nhiên, vì bị trói tay thì làm sao đánh thắng được giặc. Nếu anh còn sống mà rủi bị bắt thì hẵn là ở trong các trại tập trung, anh sẽ bị hành hạ thảm não hơn đồng bạn, vốn đã điêu đứng đủ điều, nếu không, cũng có thể bị sát hại ở một xó rừng nào đó.

Cái chết của anh Long làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Anh lớn tuổi hơn tôi, nhưng vẫn trẻ trung trong lối sống và trong công việc. Những người trẻ sau này, khó mà vượt qua nổi anh về phong cách và kinh nghiệm nghề nghiệp. Trước kia, tôi làm Cảnh Sát trật tự, anh làm Công an chính trị, sau nhiều đổi thay, tôi qua anh ninh thì anh về hình sự. Anh đã kết hợp và tiêu biểu đầy đủ cho mọi ngành trong các nhiệm vụ của người Cảnh Sát Quốc Gia. Trong lúc thành quả hoạt động của Cảnh Sát Quốc Gia nói chung, là đã hạ được khá nhiều Cộng sản, trên nhiều mặt trận khác nhau, mà người ngoài ít ai biết đến, ngay một số trong ngành Cảnh Sát Quốc Gia, cũng cho đó là việc riêng của Cảnh Sát Đặc Biệt! Ngược lại, anh Long đã hòa mình vào mọi lãnh vực, mọi công tác của ngành, để cuối cùng, tự nhận lấy một phần trách nhiệm đối với sự hưng vong của Tổ Quốc! Cái chết của anh, đã chứng tỏ được cái khí tiết của riêng anh cũng như của rất nhiều nhân viên Cảnh Sát Quốc Gia, nói chung, và Cảnh Sát Đặc Biệt, nói riêng, cùng với biết bao quân dân các cấp, ở khắp nơi, để khỏi bị rơi vào tay giặc, khi nước mất nhà tan. . . .

. . . Người chết không mong được đời nhắc tới, nhưng bổn phận của người sống là phải phát huy những tấm gương trí dũng ngời sáng ấy. Anh là một trong những tấm gương ngời sáng, để cho những ai còn thờ ơ với tiền đồ Tổ Quốc, hãy tự soi rọi lấy bản thân mình, có còn đáng được sống trước những hy sinh cao cả đó hay không.

Nguyễn Văn Long.! Tên anh đã được mọi nguyời nhắc đến với một sự thương yêu kính trọng. Anh đã ghi thêm một vết son trong Cảnh Sử với tư cách một trong những anh hùng của Lực Lượng Cảnh Sát Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa. . .”


Lê Xuân Nhuận là một trong những người còn ở với Nguyễn Văn Long, trước những giây phút phải di tản khỏi Quân Đoàn I và II. Đây là một trong những bài mà LXN đã viết về Trung Tá Nguyễn Văn Long.

Một người khác, cũng ở khu I, là người tiền nhiệm của Lê Xuân Nhuận trong chức vụ Phụ Tá Đặc Biệt Khu, sau được chọn lên làm Chỉ Huy Trưởng CSQG tỉnh Quảng Ngãi, đó là chiến hữu Hồ Anh Triết, đã viết:

. . .Tôi về BCH / CSQG Khu 1 vào tháng 5/1971. Lúc đó Trung tá Long làm Chủ sụ phòng Tư Pháp BCH/ CSQG khu 1 (đầu năm 1972 đổi thành Chánh Sở Tư Pháp). Tuy cùng một bộ chỉ huy, nhưng hai lãnh vực hoạt động hoàn toàn khác nhau, không thường xuyên phối hợp, nên tôi không rỏ lắm về sự hoạt động trong lãnh vực tư pháp của Trung tá Long. Nhưng về phương diện "con người" thì tôi có những nhận định như sau:
- Một cấp chi huy rất đường hoàng, ăn nói nhỏ nhẹ nhưng không kém cương quyết
- Đối với cấp trên, qua các buổi họp, tôi thấy lúc nào Trung Tá Long cũng ăn nói từ tốn, có sự kính trọng cấp chỉ huy nhưng không bao giờ có vẻ khúm núm hay ra vẻ nịnh bợ.
- Anh em trong bộ chỉ huy CSQG/ Khu 1 đều có thiện cảm và kính trọng Trung Tá Long. Tôi nghĩ sở dĩ Trung Tá Long nhận được sự kính trọng đó không phải vì Trung Tá Long lớn tuổi hay vì chức vụ của Ông ta mà vì tư cách và đạo đức của chính Ông ta. Trung tá Long là người đã phục vụ tại Bộ Chỉ Huy CSQG Khu I rất lâu, trước ngày tôi về phục vụ tại BCH nầy. Theo tôi, một cấp chỉ huy đã phục vụ một nơi nào từ 5 năm trở lên, mà vẫn giữ đuợc sự kính trọng của toàn thể anh em thì người đó phải là một người thật đường hoàng trong tư cách, Trung Tá Long là một người như vậy.
Tôi rời BCH/ CSQG Khu I tháng 9-1973 về Quảng-Ngãi và bị Cộng Sản bắt ngảy 24-3-1975 tại Chu-Lai. Tôi không nắm vững về "sinh hoạt" của BCH/ CSQG Khu I trong những ngày cuối cùng ở Đà-Nẳng (trong đó còn có Trung Tá Nguyễn văn Long, Chánh Sở Tư Pháp BCH/CSQG Khu I).
Năm 1988 tôi được về. Sau đó, anh em tới thăm, có nói cho tôi nghe việc Trung Tá Long đã tự sát trước tòa nhà Quốc-Hội VNCH ngày Miền Nam rơi vào tay Cộng Sản. Mấy tháng sau đó, khi đã tạm ổn định, tôi có đến nơi đó, (công viên trước tòa nhà Quốc Hội cũ) để tưởng nhớ đến một đồng nghiệp anh hùng, mà tôi đã quen biết và kính trọng từ ngày tôi về phục vụ tại BCH/CSQG Khu I. Tuy nhiên, nơi tôi đứng, có phải là chính nơi Trung tá Long đã nằm xuống hay không (?). . . quang cảnh đã hoàn toàn khác xưa. Nước mắt tôi đã rơi xuống cho ngưòi bạn anh hùng và cũng cho chính mình. Trong sâu thẳm tâm hồn lúc đó, tôi đã hỏi anh Long: Rồi đây, đất nước chúng ta và con cái chúng sẻ ra sao đây anh....?"


Phần trên là của hai chiến hữu Cảnh Sát Quốc Gia, còn phần tiếp theo đây là những trích đoạn trong bài viết của một người ngoài ngành, một nhà văn khá nổi tiếng của miền Nam, cũng đã phải bị “cải tạo” trong các ngục tù của cộng sản sau 30-4-75. Nhà văn D.A đã viết trong bài “Máu Trung Tá Long đã đổ xuống lòng đất mẹ”, như sau:

“. . .Tôi không hiểu trong Dinh Độc Lập, Dương Văn Minh và bọn hàng thần lơ láo đến mức độ nào trước ống kính xấc xược của bọn phóng viên cộng sản và trước những câu hạch hỏi hỗn láo của bộ đội giải phóng cấp tá. Họ có nghe những tiếng súng danh dự, trách nhiệm, tổ quốc của lính văn nghệ diệt T.54 ở cầu Thị Nghè, của lính nhẩy dù cách cổng Dinh Độc Lập chẳng bao xa? Chúng tôi vào trung tâm thành phố, dân chúng đang bu kín công viên dựng tượng hai người chiến sĩ Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam, họng súng nhắm thẳng vào Hạ Viện. Những chiếc loa gắn trên cây cao đã oang oang giọng nói mới chào mừng giải phóng miền Nam. Bài hát... Tiến vào Saigòn ta quét sạch giặc thù ... muốn rung chuyển thành phố. Nhưng trời vẫn thiếu nắng. Cộng sản đã tiếp thu đài phát thanh, bưu điện.... Giọng nói cầy cáo của Lý Quý Chung và ca khúc Nối Vòng Tay Lớn không còn nữa.

Chúng tôi lách đám đông. Dưới chân Tượng Đài của Thủ Quân Lục Chiến, xác một người Cảnh Sát nằm đó. Máu ở đầu ông ta chảy ra tươi rói. Người sĩ quan Cảnh Sát đeo lon Trung Tá, ông ta mặc đồng phục màu xanh. Nắp túi ngực in chữ Long. Trung Tá Cảnh Sát Long đã tự sát ở đây, cộng sản để mặc ông ta nằm gối đầu trên vũng máu. Phóng viên truyền hình Pháp quay rất lâu cảnh này. Lúc tôi đến là 14 giờ 30. Dân chúng đứng mặc niệm Trung Tá Long, nước mắt đầm đìa. Những người không khóc thì mắt đỏ hoe, chớp nhanh. Tất cả im lặng, thây kệ những bài ca cách mạng, những lời hoan hô bộ đội giải phóng. . . .

Trung Tá Cảnh Sát Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Văn Long Tuẫn tiết ngày 30-04-1975

. . . . Không có Hoàng Diệu, ở những trang lịch sử chó đẻ của thời đại chúng ta. Và trên những tiểu thuyết đấu tranh, những hồi ký chiến đấu của những con người tự nhởn sống hùng mọi hoàn cảnh, người ta không thấy một dòng nào viết về cái chết tuyệt vời của Trung Tá Cảnh Sát tên Long. Cộng sản đã chẳng ngu dại phong anh hùng, liệt sĩ cho quốc gia. Họ độc quyền anh hùng, liệt sĩ. Ở những cuộc đấu thầu anh hùng, liệt sĩ quốc gia tại hải ngoại, chưa thấy một nén tâm hương tưởng mộ Trung Tá Long. Có lẽ, liệt sĩ đích thật không lãi lớn bằng liệt sĩ giả vờ. Thế thì thời đại chúng ta đang sống là cái thời đại gì nhỉ? Nó không chịu, không thích vinh tôn cái thật, đã đành, nó còn nhận chìm cái thật và vấy bẩn lên cái thật một cách thô bạo, ẩn ý và lạnh lùng. Khi cái thật bị nhởn chìm, bị vấy bẩn, cái giả nổi bật, sáng giá và chói lọi, thơm tho. Như vậy, mọi giá trị về tinh thần, về đạo nghĩa bị nhởn chìm theo. Rốt cuộc, bọn giả hình sống với cái giả của chúng, huyễn hoặc mọi người bằng cái giả với bạo lực của quyền uy hợp pháp và cả quyền uy ảo tưởng hậu thuẩn. Và người công chính thụ động, buông xuôi. Cuối cùng, con cháu chúng ta sẽ chỉ biết liệt sĩ đất sét, anh hùng gian dối, vĩ nhân phường tuồng.

Tôi muốn biểu dương Trung Tá Long như Hoàng Diệu hôm nay, Hoàng Diệu của Sài gòn. Ông ta đã nằm kia, dưới chân tượng đài Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam anh dũng. Máu của Trung Tá Long đã thấm xuống lòng đất mẹ. Cái chết của Trung tá Long nếu chưa thức tỉnh được sự u mê của thế giới tự do thân cộng, của bọn phản chiến làm dáng, thì ít ra, nó cũng biểu lộ cái khí phách của một sĩ quan Việt Nam không biết hàng giặc. . . Chúng ta hãnh diện làm người Việt Nam lưu vong vì chúng ta còn có Trung Tá Long không đào ngũ, không đầu hàng giặc và biết chết cho danh dự miền Nam, danh dự của Tổ Quốc. . .

- Tôi chứng kiến tự phút đầu.
- Ông nói sao?
- Tôi nhìn rõ ông ta rút súng bắn vào thái dương mình.
- Thật chứ?
- Đáng lẽ tôi phải nói dối.
- Tại sao?
- Vì nói thật lúc này không có lợi.

Tôi nghe hai người Sài-gòn nói chuyện, và tôi được nghe “huyền sử một người mang tên Long” do một trong hai người kể. Truyện như vầy:

. . .10:30 sáng, Dương Văn Minh đọc lệnh đầu hàng, quân đội và cảnh sát tuân lệnh Tổng Thống, lột quần áo, giầy vớ, nón mũ, vất súng đạn bỏ chạy về nhà mình hay nhà của thân nhân mình. Một mình Trung Tá Long không lột chiến bào, không phi tang tích huân chương, không liệng súng đạn. Trung Tá Long từ nơi nào đến, chẳng ai rõ. Ông xuất hiện ở công viên trước Hạ Viện hồi 12 giờ. Ngồi trên ghế đá, ông ta trầm ngâm hút thuốc. Rồi ông ta nhìn trước nhìn sau, ngó ngang, ngó dọc. Rồi ông ta đưa tay ôm lấy đầu, cúi thấp. Khi ấy Sài-gòn đã ồn ào tiếng hoan hô cộng sản giải phóng. Bất chợt, ông ta đứng dậy, chậm rãi bước gần chân Tượng Đài. Trung Tá Long đứng thẳng, ông ta ngẫng mặt. Thản nhiên ông ta rút khẩu súng Colt, kê họng súng vào thái dương mình bóp cò. Tiếng đạn nổ trùm lấp tiếng hoan hô cộng sản. Trung Tá Long đổ rạp.....

- Đó, diễn tiến cái chết của Trung Tá Long.
- Ông có mặt ở đây trước lúc Trung Tá Long xuất hiện?
- Phải. Tôi tuyệt vọng, không thiết về nhà nữa!
- Rồi sao?
- Dân chúng bu quanh xác Trung Tá Long. Cộng sản chưa có thì giờ kéo xác ông ta đi. Phóng viên truyền hình Pháp thu cảnh này kỹ lắm. Chỉ tiếc họ đã không thu được cái oai phong lẫm liệt của Trung Tá Long. Họ đến quá chậm và họ chỉ quay phim một xác chết. Ông hãy nhìn cho kỹ. Trung Tá Long tuẩn tiết cùng chiến bào, cùng cấp bậc, cùng tên mình.!!

Tượng đài Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam
Source:

Tôi đã nhìn kỹ. Lịch sử của chúng ta đã có những vị anh hùng chỉ có tên mà không có họ. Như Đô Đốc Tuyết, Đô Đốc Long.... Hôm nay chúng ta có thêm Trung Tá Long. Những ai sẽ viết lịch sử? Và liệu sử gia đời sau có soi tỏ niềm u uẩn của Trung Tá Long, chảy máu mắt nhìn quê hương lạc vào tay quân thù mà bất lực cứu quê hương, mà chỉ biết đem cái chết tạ tội quê hương, dân tộc. Đã hàng tỉ tỉ chữ viết về những chuyện khốn nạn, viết về những tên khốn kiếp, viết về những sự việc khốn cùng. Dòng chữ nào đã viết về Trung Tá Long? Người ta đã viết cả pho sách dày cộm để nguyền rủa xác chết. Người ta cũng đã viết cả pho sách dày cộm để suy tôn xác sống. Người ta ồn ào. Người ta vo ve. Dòng chữ nào đã viết về Trung Tá Long? Ai đã làm công việc sưu tầm lý lịch đầy đủ của vị liệt sĩ đích thực này? Than ôi, lịch sử đã hóa thành huyền sử. Cho nên người ta nhìn Quốc kỳ mà không cảm giác linh hồn Tổ Quốc phất phới bay. . . . . . Thời đại của chúng ta còn đòi đoạn ở chỗ, kẻ sĩ và kẻ vô lại đồng hóa trong “lý tưởng” nguyền rủa xác chết và suy tôn xác sống.

Xưa Vua Duy Tân đã hỏi quan Thượng Thư Nguyễn Hữu Bài và các cận thần:
- Tay bẩn lấy gì rửa?
Cận thần đáp:
- Nước.
Duy Tân hỏi thêm:
- Nước bẩn lấy gì rửa?
Cận thần ngơ ngác:
- Tâu bệ hạ, thần không hiểu.
Vua Duy Tân nói:
- Nước bẩn lấy máu mà rửa.

Trung tá Long đã lấy máu rửa vết ô nhục 30- 4. Lính nhẩy dù đã lấy máu rửa một vết ô nhục 30- 4. Lính văn nghệ đã lấy máu rửa một vết ô nhục 30- 4. Những kẻ tạo ra ô nhục lấy gì để rửa nhỉ? 


. . . . Lịch sử lại thêm vài phụ trang chó đẻ.!

Giải phóng quân đã đổ đầy trước Hạ viện. Cỏ đuôi chó hoan hô tưng bừng. Dân chúng chiêm ngưỡng Trung Tá Long tản mạn. Trung Tá Long nằm nguyên chỗ ông ngã rạp cho máu rửa nhục Sài-gòn. Giã từ liệt sĩ. Vĩnh biệt liệt sĩ. Xin hãy phò hộ cho tôi kéo dài cuộc sống hèn để có ngày được viết vài dòng về Trung Tá. . . . . . . . .”

Vâng, anh đã được kéo dài thêm cuộc sống để viết cho Trung Tá Nguyễn Văn Long những gì mà chúng tôi được đọc ở đây. Và chúng tôi, cũng đã viết cho Trung Tá Long từ những buồn tủi trong thân phận của người mất nước. Khi hay tin, và được truyền cho nhau thật nhanh trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi “sắp hàng vào tù”, anh em chúng tôi đã viết, viết thật nhiều bằng những giọt nước mắt của chính mình về một người Anh, một chiến hữu đã làm tròn bổn phận đối với Tổ Quốc và đã chứng tỏ được khí tiết của người Chiến Sĩ VNCH! Từ tấm gương sáng ngời đó của anh Long, chúng tôi nhận biết rất nhiều nghịch lý cho sự sống và sự chết, cũng như cho sự tồn tại của chính mình hôm nay, sau 35 năm đất nước bị mất vào tay kẻ bạo tàn.

Khi đúc kết hết những bài này, đến đây, chỉ mong anh linh của Trung Tá Long có 
lẩn khuất đâu đây, hãy phò hộ cho chúng tôi được tiếp nối làm những gì mà chúng ta trước kia chưa làm được hầu cứu lấy quê hương và cũng để chúng tôi được trả ơn những người anh hùng của Tổ Quốc, trong đó có Trung Tá Nguyễn Văn Long.

Một lần trong muôn lần, xin được nói lời vĩnh biệt!!

Phan Tấn Ngưu

Source:

.

No comments:

Post a Comment