TRÍCH ĐOẠN:
"...Trên đường tiến quân của Tiểu đoàn 5 Thủy Quân Lục Chiến, có một quyết định táo bạo và dũng cảm của một anh binh nhất đã làm cho quân thù nể mặt: Thường vào lúc chập choạng tối, tôi cho anh em đi gài mìn bẫy chung quanh vị trí đóng quân. Chờ đồng đội đi tắm khá lâu, Binh nhất Hoàng nói với Binh nhất Tân đang gác:
- Tao đi gài lựu đạn, chờ thằng Nam lâu quá.
Hoàng xách mấy quả lựu đạn với những cuộn dây kẽm nhỏ, kim găm (loại nhỏ nhưng có độ bền chắc để Việt cộng khó phát hiện). Anh đi ra gần chỗ Cộng quân trú tìm một vị trí thuận lợi, gài được 2 trái trong tầm quan sát được của Binh nhất Tân. Anh tiến qua một vị trí khác, trong lúc đang gài quả thứ 3 thì bỗng từ trong bụi lao ra 2 tên Việt cộng, chúng ôm chặt lấy Hoàng đồng thời giữ quả lựu đạn đang ở trên tay Hoàng . Binh nhất Tân trông thấy định giương súng phơ cả 3, nhưng lại phải hạ xuống vì sợ làm chết bạn mình. Anh báo động cho các bạn tìm cách cứu Hoàng.
Trong lúc đó Hoàng bị 2 tên kè bên hông đẩy anh đi về vị trí
của chúng, anh vờ như chịu đi nhưng cố tạt lại gần sợi dây kẽm mà anh đã gài
lựu đạn. Nhìn thấy sợi dây nằm trong tầm chân, anh chịu 2 cánh tay lên vai 2
tên Việt cộng rồi tung người lên đá vào sợi dây kẽm. Đùng một tiếng, cả 3 đều
ngã xuống. Trung đội liền rãi đạn, và cối 6O ly về hướng đó, anh em Cọp biển
xung phong lên thì thấy Hoàng bị thương nặng. Anh chỉ còn thoi thóp thở nhưng
vẫn cố hỏi:
- Hai con chuột đó chết chưa? tao cưa với tụi nó chứ đâu để nó bắt.
- Hai con chuột đó chết chưa? tao cưa với tụi nó chứ đâu để nó bắt.
Mắt anh từ từ nhắm lại sau khi nói thêm.
- Tao mệt và khát nước quá.
Nam nhìn bạn rơi nước mắt và nói:
- Chúc mày yên nghỉ ở thế giới không có chiến tranh.
Cuộc chiến cứ thế mà tiếp diễn, ngày nào cũng có chết, có bị thương, rồi cũng có chiến lợi phẩm mang về. Đến ngày thứ 25 thì lá cờ vàng ba sọc đỏ đã được kéo lên cột cờ ở thành nội, các mục tiêu đã được thanh toán. Hai mươi lăm ngày các chiến sĩ Cọp biển chỉ biết có súng đạn, gạo sấy, thịt hộp. Phân nửa giai đoạn đầu, anh em không dùng động từ tắm, vì 2 lẽ: hơi sợ lạnh và ngại khi phải mặc cả áo giáp lẫn nón sắt để tắm. Nói thế chứ không phải ở dơ đâu, chỉ giặt khăn lau mình thôi.
Sau 25 ngày phải đối đầu với Chiến đoàn A Thủy Quân Lục Chiến, cộng quân một phần chết, bị thương, đám tàn quân còn lại chạy về hướng Kim Long. Nhưng Chiến đoàn không tha, làm thêm một cuộc hành quân trực thăng vận, thần tốc nhảy lên đầu địch ở Tây Bắc Huế với hy vọng giải cứu được một số quân cán chính của ta bị bắt đem đi. Nhưng không còn kịp nữa, chúng đã thủ tiêu và chôn tập thể mà mãi sau này mới phát giác ra. ôi ! đó là bạo lực cách mạng của Cộng sản Việt Nam.
Sau hơn một tháng chiếm đóng, bọn Việt cộng đã bị Chiến đoàn A Thủy Quân Lục Chiến và các đơn vị bạn đẩy lui vào rừng. Tôi không ghi lại con số Việt cộng bị hạ, số vũ khí bị tịch thu vì sợ không được chính xác. Nhưng có một sự thật hùng hồn nhất là sự xuất đầu lộ diện của bọn du kích địa phương, bọn nằm vùng ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng sản, sau một thời gian ngắn múa may quay cuồng đã phải cuốn gói chạy theo Cộng sản vào rừng, để lại cho quân dân miền Nam một cố đô đổ nát tang thương. Ôi giải phóng cái kiểu gì mà “phỏng giái” quá !
Sau khi giải tỏa được cố đô Huế, Đại tướng Cao Văn Viên đã bay ra thăm Chiến đoàn. Ông thăm hỏi, khích lệ binh sĩ và chỉ thị cho vị Chiến đoàn trưởng giải quyết cho số anh em ở các tỉnh gần đây được về thăm và biết tin tức gia đình...."
MX Đỗ Phú Ngọc
SOURCE:
No comments:
Post a Comment